MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 140

EM YÊU QUÝ!

A

nkara 3-2-1964

Acmét!
Rất cám ơn bạn về bức thư ngày 30-1 của bạn. Tôi đã nhận được lá thư

đó đúng ngày đầu kỳ nghỉ tháng hai

[14]

. Đọc nó tôi đã cười nhiều đến nỗi

nước mắt chảy ra giàn giụa.

Trước đấy, ở nhà tôi, bà chị gái đã từng được coi là một “thần đồng”.

Tuy nhiên ít lâu sau ba mẹ tôi đã nhận ra rằng hiện tượng “thần đồng”
chẳng liên quan gì đến chị tôi. Lòng khát khao có một thiên tài trong gia
đình đã tàn lụi theo năm tháng. Vì thế tôi và Mentin được ba mẹ để cho yên
thân không bị coi là “các kỳ quan thế giới”.

Đọc thư bạn, tôi nhớ lúc chị tôi được ba mẹ coi như là một “thần đồng”.

Hồi đó tôi chưa đi học và Mentin thì chưa sinh. Mỗi buổi tối, đi làm về tuy
mệt, ba tôi vẫn bù đầu dạy tiếng Pháp cho chị tôi. Mặc dù đã cố gắng hết
mức, ba tôi vẫn không thu được chút xíu kết quả nào. Cả một tuần chị tôi
cùng không học thuộc được một đoạn thơ ngắn. Tôi tuy không phải học
nhưng vì cứ chơi quanh quẩn gần đó mà lại thuộc làu đoạn thơ ấy lúc nào
không hay. Từ đó tới nay đã bao nhiêu năm mà tôi vẫn còn nhớ như in
những câu thơ đó:

Le berger et son chien
J’aime mon chien, un bon gardien
Qui mange peu et travaille bien

[15]

Thực ra tôi chẳng biết đoạn thơ này nói gì nhưng nghe mãi cùng thành ra

thuộc, thế thôi. Thế mà chị tôi thì không thể nào thuộc được.

Ba tôi đọc đi đọc lại rất to nhiều lần đến nỗi không những mẹ tôi mà cả

bà hàng xóm cũng đã thuộc đoạn thơ tiếng Pháp ấy. Thế mà chị tôi thì lại
chẳng nhớ, chị ấy đọc lên nghe cứ như người nói tiếng Tàu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.