MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 90

CON BÉ CẨU THẢ

A

nkara ngày 8-1-1964

Acmét thân mến!
Trước hết tôi xin báo cho bạn hay một tin vui của Hicmét bạn tôi. Nó bắt

đầu đi học trở lại từ mấy hôm nay. Ba má Hicmét đã giải hòa không còn
giận nhau nữa. Vì thế tôi thấy nó có vẻ vui sướng lắm.

Còn một tin nữa tôi muốn thông báo với bạn là tất cả những lá thư bạn

gửi cho tôi đã được gom lại để ngăn nắp trong một cặp hồ sơ. Từ trước, các
thư đó tôi để mỗi cái mỗi nơi, bây giờ đã được sắp xếp theo thứ tự ngày
tháng rất nghiêm chỉnh. Thú thật, đó không phải là sáng kiến của tôi nghĩ ra
đâu mà người thân trong gia đình rèn giũa cho đấy. Sự thể thế nào tôi sẽ kể
cho bạn rõ.

Ở nhà, mọi người hay la mắng tôi là cẩu thả, bừa bãi. Ba mẹ và chị tôi

lúc nào cũng kêu tôi là: “Con bé luộm thuộm, làm đâu bỏ đấy”. Kể cũng lạ,
mặc dù đã rất cố gắng sống sao cho trật tự, ngăn nắp nhưng hình như tôi
vẫn không được mọi người vừa ý. Sáng chủ nhật vừa qua, khi làm bài tập
toán, tôi tìm mãi mà không thấy cuốn vở đâu. Nhìn thấy tôi đi nhòm ngó hết
các xó xỉnh mẹ tôi bắt đầu mắng tôi:

— Không biết tôi phải hầu cô đến bao giờ nữa đây! Suốt ngày tìm thứ

nọ, thứ kia… mó đến cái gì là hư hỏng cái đó.

Có lúc tôi đã tự hỏi: Làm sao thế nhỉ, tại sao tôi lại đoảng vị đến thế

không biết? Và tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng khi cả nhà xúm vào, ai cũng
thi nhau mắng nhiếc tôi nào là con gái luộm thuộm rồi sẽ chả ra gì, nào là
bừa bãi như tôi chỉ có một v.v… thì tôi lại thấy thế nào ấy, lúc đó trong tôi
hình như có sự phản kháng làm tôi chán đi. Đến cả chị tôi cũng mắng tôi
nữa mới điên ruột chứ! Duy nhất chỉ có Mentin là lẳng lặng đến cạnh tôi ra
điều thông cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.