Cánh tay Liêu Huy miễn cưỡng dừng lại giữa không trung, không dám
đánh xuống cái nào nữa, chỉ thuận thế đem hai tay giơ qua đỉnh đầu, làm ra
một tư thế đầu hàng, chậm rãi lui về phía sau hai bước, “Nếu anh rể đã lên
tiếng, em đương nhiên sẽ nể tình anh. Chỉ là,” dừng một chút, Liêu Huy
xoay người, bày ra bộ mặt hung ác, “Em tuyệt đối sẽ không để mình bị
đánh vô ích như thế.”
“Cậu muốn mượn danh chương trình đài Minh Châu, ” Ngu Trọng Dạ
khẽ mỉm cười, làm ra dáng vẻ nhượng bộ, “Có thể.”
“Em chỉ muốn chương trình tốt nhất.”Bây giờ nói chuyện tài trợ, Liêu
Huy hơi có cảm giác thoả mãn. Sự kiện kêu gọi đầu tư quảng cáo cho đài
Minh Châu chưa tiến hành, mà chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ còn
có cả nguồn dự trữ tài chính khổng lồ, sự thâm niên lão luyện của tổ chế tác
và tài nguyên dồi dào cho chương trình, nghe nói rằng có một công ty hàng
tiêu dùng nhanh trong nước dự định ra giá mười hai triệu để đấu thầu, mặc
dù không biết thực hư thế nào, nhưng qua đó có thể thấy rằng rất nhiều
người đang muốn đầu tư vào đó. Mười hai triệu đối với Thịnh Vực mà nói
cũng chỉ như muối bỏ bể, nhưng Liêu Huy lười cùng với mấy tên nhà giàu
mới nổi kinh doanh rượu hay sữa tranh giành, trước đây hắn có đề cập qua
chuyện hợp tác hai lần nhưng Ngu Trọng Dạ đều không phản ứng, lúc này
tự mình mở miệng, cuối cùng cũng coi như không quá mất mặt mũi của
chính mình.
Ngu Trọng Dạ nói: “Đương nhiên là tốt nhất.”
Ánh mắt nguy hiểm của Liêu Huy hơi thu lại: “Muốn em ra giá mười hai
triệu?”
Ngu Trọng Dạ nói: “Năm mươi triệu.”
“Năm mươi triệu?” Liêu Huy nửa tin nửa ngờ, “Nếu như yêu mỹ nhân’
có giá trị 50 triệu?”