MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 200

Tạm thời không đề cập tới giá trị của bức tranh này, chỉ là cảm giác nhìn

một vật đã nhất kiến chung tình trước nay chưa từng có, Hình Minh vẫn cúi
đầu ủ rũ: “Thầy cũng không thể vẽ thêm cho em một bức khác.”

Ngu Trọng Dạ nâng tay nhấc lên khuôn mặt của Hình Minh, nhàn nhạt

nói: “Tại sao không thể.”

Trong thư phòng, Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ đặt ở trên bàn sách mặt

hướng xuống đất.

Cậu vốn đã chân dài mông cong, tư thế này lại càng khiến cho cho phần

eo của cậu chìm xuống, cái mông vểnh cao lên, cảnh xuân bên dưới chỉ cần
liếc mắt một cái là rõ mồn một. Miệng huyệt vẫn còn hồng hồng ẩm ướt,
trong mắt Ngu Trọng Dạ có lẽ là món ăn ngon miệng, nhưng với cậu, lại
cực kỳ không thoải mái.

Vết dây quật trên lưng chưa lành lại hoàn toàn, trên lưng lúc xanh lúc

trắng, trắng đỏ quyện với nhau, có vết thương từ mông kéo dài đến tận dưới
đùi. Bàn tay Ngu Trọng Dạ bắt đầu du ngoạn trên lưng Hình Minh, xoa đi
nắn lại, kéo sát vào rồi lại đẩy ra, âm thanh nghe ra có chút ít tiếc hận: “Ra
tay nặng quá.”

Hình Minh mặt đỏ tới mang tai, không có cách nào thản nhiên chấp nhận

chuyện bên dưới của mình bị một người đàn ông nhìn kỹ như vậy, giãy dụa
muốn đứng lên.

Ngu Trọng Dạ dùng cánh tay phải bị thương nhấn giữ đầu Hình Minh,

cánh tay trái bình thường không dùng cầm lấy bút vẽ, nói, đừng nhúc
nhích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.