MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 265

Hình Minh ra khỏi văn phòng tổng biên, ở cửa khắc chế không nổi nội

tâm kích động, nắm chặt tay. Người chưa kịp đi xa, liền nghe thấy tiếng
biên tập Vương chém gió với đồng nghiệp, giọng điệu đắc ý dào dạt:
“Thuốc lá này là chú Ngu từ Anh quốc mang về cho tôi, ngày hôm trước,
chú ấy còn tự thân châm cho tôi…”

Hình Minh cười cười, lòng nói tính cách của người này không phải quá

cứng nhắc, đôi khi giống như trẻ con, chỉ có thể thuận theo, không thể
nghịch được.

Trở lại văn phòng, đem nhiệm vụ phân công xong xuôi, liền đẩy xe lăn

của Tô Thanh Hoa, dẫn y đi dạo trong vườn Minh Châu.

Tô Thanh Hoa đã lâu không bước vào vườn Minh Châu, vẫn luôn cau

mày híp mắt, dường như không quá nhận ra những chỗ trước kia mình từng
quen thuộc.Vườn Minh Châu giống như thành phố này, một nửa còn duy trì
nét đẹp cổ điển tao nhã ban đầu, một nửa đã bắt đầu phát triển, hóa thành
cốt thép, hoàn toàn thay đổi. Hình Minh đẩy Tô Thanh Hoa lung tung
không có mục đích mà đi dạo, dẫn y ngắm hoa, xem cây, xem những dãy
nhà có niên đại gần hai năm mới vụt lên từ mặt đất thành những tòa nhà
cao chọc trời.

Nửa đường, Hình Minh nhìn thấy giày da của Tô Thanh Hoa bị tuột dây,

liền quỳ gối trước người của y, cúi đầu thay y buộc lại.

Buộc chặt dây giày, Hình Minh ngẩng mặt lên, từ dưới mà nhìn lên Tô

Thanh Hoa. Cậu có lúc không dám nhìn thẳng y. Về bản chất Tô Thanh
Hoa là một người có rất nhiều cảm xúc, dễ buồn dễ vui, nhưng trời sinh có
đôi mắt màu khói xám tạo nên cảm giác vô cùng u buồn, sau khi bị thương,
trên mặt cũng thường có một loại thần sắc bi tráng mà thê lương, khiến
người khác không đành lòng mà nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.