MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 400

Nghe động tĩnh, chắc là đi thư phòng luyện chữ.

Bên cạnh thiếu mất một người, lẽ ra nên cảm thấy tự tại hơn nhiều.

Nhưng cậu lăn qua lộn lại chỉ nghĩ lung tung, ở trên giường giằng co bốn
mươi, năm mươi phút, rốt cục bò dậy đi vào buồng tắm tẩy rửa. Cả đêm
ngủ rất ít, sau khi tắm rửa, súc miệng, đánh răng xong càng không muốn
ngủ. Cậu rời phòng ngủ đi đến thư phòng, đúng như dự đoán, Ngu Trọng
Dạ đang ở trước bàn đọc sách, mặc dù không luyện chữ, nhưng cũng đang
nhấc bút vẽ tranh.

Trên người mình còn đang khoác hờ chiếc áo ngủ lỏng lẻo, nhưng đài

trưởng Ngu nơi này đã âu phục giày da thẳng thớm, dù bận nhưng vẫn bày
ra dáng vẻ ung dung. Ngu Trọng Dạ thấy Hình Minh tiến vào cũng không
nói chuyện với cậu, ngược lại là Hình Minh tự mình di chuyển chiếc ghế,
dời đến gần đối phương ngồi xuống, nằm phục ở trên ghế dựa, lẳng lặng
nhìn.

Ngu Trọng Dạ vẽ là tiên nhân cùng ngưu, kết cấu có chút giống tranh

chúc thọ, cũng là 1.5 feet vuông, mà nét bút điêu luyện, hiển nhiên không
phải tác phẩm tiện tay vẽ bừa.

Hình Minh nhìn một hồi, không nhịn được hỏi: “Mỗi ngày đều luyện

sao?”

“Có thời gian sẽ động bút.” Ngu Trọng Dạ bút không rời giấy, cũng

không ngẩng đầu lên, “Em cũng nên luyện chữ thử xem, ít nhất có thể
khiến cho tính tình hòa hoãn hơn một chút.”

“Tính khí em đã thay đổi hơn nhiều rồi mà. Nhân viên của em đều có thể

chứng minh.” Hình Minh suy nghĩ một chút, quyết định vỗ một cái mông
rõ to nịnh nọt, “Vẫn là thiệt thòi thầy Ngu phải dạy bảo một người như
em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.