MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 410

Ngu Trọng Dạ nhắm mắt lại, khẽ chau mày, nhìn quả thực mệt mỏi, hiếm

khi thấy hắn lộ ra vẻ mặt đó.

Cậu không khỏi nghĩ đến một năm trước lúc mình mới vào đài Minh

Châu, khi cùng Hướng Dũng nói chuyện phiếm, ông có hỏi, đài trưởng của
cháu là hạng người gì?

Cậu cơ hồ không nghĩ ngợi chút nào, đã bật thốt lên, mỹ nhân.

Gần như trong lúc đó, cử chỉ của cậu có chút điên rồ, nhưng quả thật hắn

quá đẹp, khuôn mặt nếu nhạt một chút thì tựa như nấu canh bỏ ít muốn, nếu
đậm một chút lại tựa như yêu nhân, ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn tựa như
đang thưởng thức sơn hào hải vị, một khi quay trở lại cơm canh đạm bạc
lần nữa, liền cảm thấy tất cả đều vô vị.

Bất kể là vì để cho đài Minh Châu không bị mất mặt hay bởi vì Hình

Minh, dù gì đài trưởng Ngu cũng đã vứt bỏ hạng mục lớn trên tay mà trở
về, đạo lý tri ân báo ân cậu vẫn hiểu. Những tích tụ tràn đầy trong lòng
cũng bị loạt tình cảm mềm mại này đánh tan, Hình Minh thẳng người lên,
tới gần Ngu Trọng Dạ, một cánh tay vòng qua sau đầu Ngu Trọng Dạ, ngón
tay trỏ và ngón tay giữa đặt lên trán hắn, ngón tay cái kìm ở hai bên huyệt
thái dương. Cậu thoáng dùng sức ấn xuống, xoa bóp giúp hắn.

Lực đạo rất chính xác, theo động tác Hình Minh xoa bóp, lông mày Ngu

Trọng Dạ dần giãn ra một chút, khóe miệng khẽ nhếch: “Tay nghề được
đó.”

“Đó là đương nhiên. Em thường xoa bóp cho sư phụ mà, “một lần thì lạ,

hai lần là quen”, em đã quen thuộc từ lâu.” Hình Minh trượt ngón tay
xuống, từ huyệt ấn đường của Ngu Trọng Dạ dời đến huyệt cốt cao phía sau
tai, bàn tay linh động, ngón tay khéo léo bấm huyệt.”Thầy công tác bận rộn
khổ cực, nhưng cũng nên chú ý thân thể.” Lời này nghe vào có vẻ là lấy
lòng, nhưng đây là lời thật tâm của cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.