MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 510

đây vẫn là một vẻ đẹp rất hiếm gặp, một đôi mắt như ngậm nước sóng sánh,
một khuôn mặt tươi cười khiến người thấy thương xót.

Cho là thực tập sinh mới tới nên không ăn hết cực khổ mấy đêm thức

trắng, trong lòng Hình Minh cũng nổi lên một chút tâm tư thương hương
tiếc ngọc, đành nói với Nam Lĩnh, mưa to quá, nhớ bắt xe mà về.

Nam Lĩnh mỉm cười, nói tẹo nữa có người tới đón.

Nam Lĩnh bước ra cửa văn phòng, Hình Minh liền dặn dò cậu ta, ngày

mốt ‘Tầm nhìn Đông Phương’ khôi phục lịch trình phát song, nhớ mau
chóng liên hệ với người thay thế bác sĩ Lưu lên chương trình.

Mưa thật sự rất lớn. Trời và đất như được nối liền bởi bức màn mưa

trắng xóa. Một bữa ăn khuya cũng ăn không được ngon, không khí quá
ngột ngạt, Hình Minh tiến đến phía trước cửa sổ đang bị gió chen mưa hắt
vào bên trong, bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng, như
xé mưa mà đến, dừng lại ở dưới tòa nhà.

Vì xe chạy trong mưa nên không nhìn được rõ lắm, nhưng Hình Minh

đương nhiên rất quen thuộc với chiếc xe này, mười phút trước cậu mới từ
trên chiếc xe này xuống, xem ra đài trưởng Ngu ăn xong bữa khuya không
vội về ngay, đi nửa vòng lại quay về vườn Minh Châu.

Thời gian này, người tăng ca trong đài Minh Châu đã không còn mấy ai,

đài trưởng Ngu thoải mái tới đón người, cũng không sợ miệng lưỡi người
khác.

Sau đó Hình Minh nhìn thấy, Nam Lĩnh nhanh chân chạy ra ngoài, đứng

ở bên cửa xe của chiếc Mercedes-Benz, một mực cung kính cúi người,
cùng nam nhân trong xe hàn huyên vài câu.

Cách màn mưa nên không nhìn rõ được khuôn mặt cậu ta, nhưng cậu biết

Nam Lĩnh đang cười, cười đến chói mắt như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.