MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 90

sáng, Hình Minh từ trên giường bò dậy, tùy ý kiếm một cái áo ngủ mặc
vào.

Còn chưa đi vào phòng đọc sách, đã thấy bên trong có chút ánh sáng ấm

áp chiếu qua khe cửa, hẳn là có người ở trong đó.

Hình Minh đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Ngu Trọng Dạ đang ở trước

bàn đọc sách luyện chữ.

Cậu ngơ ngác, hình ảnh chân thực trước mặt đây thật sự rất đáng giá để

ngẩn người ——chữ viết của Ngu Trọng Dạ quả thật quá đẹp, nét mực đưa
liền một mạch trên giấy Tuyên Thành(1), như hồng thuỷ cuồn cuộn, tràn trề
sảng khoái.

(1) Giấy Tuyên Thành: Loại giấy chuyên dùng để viết chữ thư pháp.

Hình Minh bỗng nhiên nhớ tới Hình Hoành, mà lúc này nơi đây, cậu chợt

nhớ tới khi mình còn đang học tiểu học bị ba nhấn đầu luyện chữ, chữ của
Hình Hoành rất đẹp, hơn nữa còn hi vọng con trai cũng giống như mình,
luyện viết chữ thật đẹp. Nhưng Hình Minh lại không kế thừa được tài năng
của ba cậu, không phải cậu không biết viết chữ, mà rõ ràng là không kiên
trì, viết chữ thảo còn nhiều hơn các chữ triện, lệ, khải, hành(2).

(2) Triện, lệ, khải, hành, thảo là các kiểu viết chữ Hán của thư pháp

Trung Hoa. So với chữ triện, chữ lệ, chữ khải hay chữ hành, chữ thảo có
bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản
hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán, có những chữ Hán
mà theo lối chữ khải thì viết nhiều nét nhưng theo lối chữ thảo thì chỉ cần
một nét.

Hình Minh nhìn chằm chằm gò má Ngu Trọng Dạ dưới ánh đèn đến thất

thần, Ngu Trọng Dạ chưa dùng ánh mắt đáp lại, chỉ nhàn nhạt mở miệng
nói: “Còn hai tiếng nữa trời sẽ sáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.