MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 116

ngợi khen cao cả và những chúc tụng tốt lành. Khi tôi đọc những chữ nho
nhỏ đậm đen đó, dần dà tôi nhận ra rằng nó nói về tôi, rằng danh vọng và
thế giới đang chìa đôi tay của chúng với tôi. Trong một giây lát tôi phải bật
cười lên.
Bức thư và bài báo đã nới lỏng chiếc băng trên đôi mắt tôi, và bất thần tôi
nhìn lại thế giới và thấy rằng tôi không bị đánh đập và chấm dứt mà là tôi ở
giữa nó và thuộc về nó. Tôi phải tiếp tục cũng như tôi có thể có được vậy.
Điều đó có thể chăng? Rồi mọi sự về năm ngày đã qua lại quay về với tôi
và tất cả chuyện đó tôi đã cảm thấy như thể ở trong trạng thái tê mê, và từ
đó tôi đã hy vọng trốn thoát, tất cả đều là khủng khiếp, đắng cay và nhục
nhã. Tất cả đó là một cuộc xử tử hình mà tôi không chấp hành, và tôi đành
bỏ dở dang việc phải làm của tôi.
Tôi nghe chuyến xe lửa rầm rập trên đường. Tôi mở cửa sổ ra, và cũng như
khi chúng ta đi qua cầu, lòng tôi thấy sự trải dài mờ mịt của miền quê,
những thân cây trông rầu rĩ với những nhánh cành đen đúa, những nông trại
to lớn và những ngọn đồi biền biệt. Tất cả chúng đều có vẻ như miễn cưỡng
hiện diện, để bày tỏ nỗi sầu và niềm oán hận. một số người có thể nghĩ rằng
tất cả quang cảnh này là đẹp đẽ, nhưng đối với tôi thì nó chỉ có vẻ buồn rầu
mà thôi. Tôi nhớ đến ca khúc "Phải đấy là ý muốn của Trời Phật chăng?"
Dẫu tôi đã cố gắng nhiều để nhìn cây cối, đồng ruộng và những mái nhà
bên ngoài, dẫu tôi cố tình tập trung tư tưởng vào những chuẩn đích xa xôi,
vào bất cứ điều gì mà tôi có thể nghì đến mà không ưu tư, tôi cũng không
thể làm như vậy được lâu. Tôi còn không thể nghĩ đến cả thân phụ tôi.
Người đã trở thành xa vắng với cây cối và quang cảnh miền quê ban đêm,
và chống lại ý chí của tôi và bất chấp những cố gắng của tôi, các ý nghĩ của
tôi cuốn lôi trở lại với những điều bị cấm đoán. Tôi thấy một khu vườn với
những cây cổ thụ trong đó, và giữa các cây cổ thụ ấy là một ngôi nhà với
những cây kè ở tiền sảnh, và bên trong bốn bức vách là những bức hoạ đen
tối và cũ kỹ. Tôi bước vào và leo lên các bậc tam cấp đi qua tất cả những
bức hoạ cũ kỹ đó và chẳng có ai trông thấy tôi cả. Tôi đi qua giống như một
bóng ma. Tại đấy có một người đàn bà mảnh mai với mái tóc đen huyền,
quay lưng nàng lại với tôi. Tôi cũng thấy một người đàn ông và họ ôm xiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.