MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 115

rằng đó vẫn chỉ là một nhận xét phiến diện. Nay thì họ đã chỉ ra những
chướng ngại, lôi kéo tôi trở lại và đưa ra những đòi hỏi ở tôi. Lập tức tôi
nghĩ đến các cuộc nói chuyện tôi đã từng có với thân phụ tôi vào lễ Giáng
Sinh. Người trẻ tuổi, người nói, với tính vị kỷ và cảm giác độc lập của họ,
có thể mang đến cái điểm yếu kết thúc cuộc sống của họ do cái ước vọng
không thành được, nhưng khi cuộc sống của ta có liên hệ đến những kẻ
khác thì ta không coi những ước vọng đó của ta có cùng độ đó. Và tôi cũng
đã bị ràng buộc bằng một mối liên hệ như thế! Cha tôi đang hấp hối. Mẹ tôi
trơ trọi một mình với người và đã kêu gọi đến tôi. Cái ý nghĩ về việc hấp
hối đó của người và sự cần đến tôi của bà trong khoảnh khắc đã không hề
cảm kích tôi sâu xa đến thế. Tôi nghĩ rằng tôi còn biết đến những nỗi thống
khổ còn lớn lao hơn nữa kia, nhưng tôi đã hoàn toàn nhận ra rằng hiện giờ
tôi không thể nào để họ phải chịu đựng thêm một gánh nặng nào nữa, và
bất chấp đến lời yêu cầu của mẹ tôi và bỏ chạy đi khỏi họ.
Buổi tối tôi có mặt ở nhà ga để sẵn sàng cho cuộc hành trình của tôi, và một
cách vô ý thức như máy dẫu vẫn ý thức cái gì là cần thiết. Tôi đã có vé tàu,
nhét tiền thối lại vào túi tôi, đi ra sân ga và leo lên tàu. Tôi ngồi vào góc
của toa tàu, sẵn sàng cho một cuộc hành trình suốt đêm. Một thanh niên
bước lên toa tàu, nhìn quanh quất, chào tôi và ngồi xuống đối diện với tôi.
Y hỏi tôi một việc gì đó, nhưng tôi chỉ nhìn y, chỉ ao ước rằng y sẽ để tôi
một mình. Y bật ho và đứng dậy, đưa tay xách cái va li du lịch màu vàng và
bỏ đi để tìm một chỗ ngồi khác.
Chuyến tàu hỏa đã chạy qua đêm trong sự gấp rút mù loà vô cảm giác, cũng
y như sự vô tri giác và có lương tâm như tôi, dẫu rằng có một cái gì đó sẽ
thiếu thốn hoặc sẽ gìn giữ. Một vài giờ sau, khi tôi đặt tay vào túi, tôi đụng
phải bức thư. Nó vẫn còn đó, tôi nghĩ, và tôi xé ra.
Nhà xuất bản của tôi đã viết cho tôi về các cuộc hoà tấu và tác quyền, và y
cho tôi biết rằng công việc của tôi tiến hành tốt đẹp và đang cải thiện. Một
phê bình gia nổi tiếng đã viết về tôi và ông đã chúc tụng tôi trong bài phê
bình ấy. Kèm trong bức thư là một bài báo với tên tôi như là cột báo chính,
và một bài bình luận dài về vị trí âm nhạc hiện nay của Wagner và Brahm,
rồi đến bài phê bình về các ca khúc và nhạc tác cho đàn dây của tôi, với lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.