MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 113

đem hai quyển sách trả thư viện. Đấy là một khuây khoả cho tôi khi biết
rằng đến tối thì tôi sẽ không còn sống nữa. tôi cảm thấy giống như một
người bị một tai nạn và một phần thân thể vẫn còn ở dưới sự tê điếng mất
cảm giác và không cảm thấy đau đớn, nhưng đã có cái nếm trải của một
cơn hành hạ dữ dội. Hắn chỉ có những hy vọng là hắn sẽ hoàn toàn đắm
chìm vào quên lãng trước khi cơn đau đớn ngờ vực đó trở thành sự thực.
Đó là điều tôi đã cảm thấy như thế nào. Tôi ít khốn đốn với nỗi đau đớn
hiện thời hơn là khốn khổ với nỗi sợ hãi rằng tôi có thể ý thức sáng suốt trở
lại và phải làm trống rỗng cả cái chén đắng chết người đó, mà nó đã réo gọi
tôi, để tách hẳn khỏi tôi. Đó là vì cớ gì tôi đã hối hả cất bước nhanh, chỉ
chú ý đến cái gì cần thiết và trở lại ngay. Tôi vừa mới đi một vòng để khỏi
phải đi qua căn nhà của Gertrude, vì tôi cảm thấy, mà không sao phân tích
được, là nếu tôi thấy căn nhà đó, thì nỗi đau đớn không thể chịu nổi mà tôi
từng tìm kiếm sự trốn thoát sẽ tràn ngập và đánh gục tôi.
Như vậy, với cái thở nhẹ nhõm, tôi đi trở về căn nhà nơi tôi đã từng sống,
mở cánh cổng và lập tức bước lên cầu thang, tâm hồn cảm thấy lâng lâng
hơn. Nếu nỗi thống khổ vẫn còn săn đuổi tôi và giương móng vuốt của nó
về phía tôi, nếu sự đau đớn dễ sợ ở một nơi nào đó bên trong tôi sẽ lại bắt
đầu gậm nhấm, thì chỉ có vài nhịp cầu thang và những giây phút giữa tôi và
sự giải thoát mà thôi.
Một người mặc đồng phục bước xuống cầu thang về phía tôi. Tôi nép qua
một bên và vội vàng bước qua mặt gã, sợ rằng tôi có thể bị chận lại. Bấy
giờ gã lấy mũ cát két xuống và đọc tên tôi . Tôi nhìn đến gã trong nỗi khiếp
đảm. rồi giới thiệu và dừng lại, điều mà tôi sợ hãi, đã khiến tôi run cả
người. Bất thần một cảm giác mệt nhoài tràn ngập người tôi. Tôi cảm thấy
tôi sắp bị ngã quỵ và sẽ không có hy vọng bước nổi vài bước cần kíp để về
đến phòng tôi.
Giữa lúc ấy, tôi khốn khổ nhìn trừng trừng vào người lạ. Khi cái cảm giác
yếu đuối tăng dần, tôi ngồi đại xuống một trong mấy nhịp cầu thang. Gã
đàn ông hỏi tôi phải chăng tôi bị đau và rờ vào đầu tôi. Gã cầm một vật gì
đó trong tay mà gã muốn đưa cho tôi và tôi cũng sẽ không nhận, cho đến
khi gã gần như ấn vào tay tôi. Tôi làm một cử chỉ khước từ và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.