MỐI TÌNH CỦA CHÀNG NHẠC SĨ - Trang 136

cái phương thức xa xưa và để cho lý trí trị vì. Ngoài sự lưu tâm với bà bạn
của mụ, mụ Schniebel không muốn làm phá hỏng cái hoài niệm của bà về
người chết, nhưng nay thì ông đã được đề cập đến, thành thử mụ phải thú
nhận rằng có nhiều điều trong nhà không được hài lòng do ở ông chủ cũ đó,
và mụ không thể thấy vì cớ gì, nay thì mẹ tôi đã được tự do rồi, mà sự việc
sẽ cứ tiếp tục trong đường lối tương tự.
Đấy là một cú đấm mà mẹ tôi có thể chẳng bao giờ tha thứ cho người em
họ của bà. Trước đó nó đã có một sự cần thiết và thích thú để càu nhàu với
bà bạn tự tin của bà và tìm thấy lỗi lầm ở ông chủ của ngôi nhà, nay thì bà
sẽ không cho phép dù là cái bóng nhỏ nhất phủ lên trên cái hoài niệm linh
thánh của ông. Bà bắt đầu cảm thấy cuộc nổi loạn mới khởi phát trong nhà
không chỉ là bực mình mà trên hết, còn là một tội lỗi chống lại người chết.
Cái tình trạng của sự vụ này tiếp tục không có sự hiểu biết của tôi. Khi lần
đầu tiên mẹ tôi đề cập chuyện đó trong một bức thư về việc thiếu sự hoà
điệu này, dẫu rằng bà đã làm thế một cách thật cẩn thận và kín đáo, nó đã
làm cho tôi phì cười. trong bức thư kế đó của tôi đã bỏ sót những lời thăm
hỏi cái ả lỡ thời đó nhưng không ám chỉ đến những lời bóng gió của mẹ tôi.
Tôi nghĩ rằng các bà sẽ thu xếp công việc tốt đẹp mà không có tôi. Hơn
nữa, có một vấn đề khác đã chiếm chỗ trong đầu óc tôi nhiều hơn.
Tháng mười đã đến và cái ý tưởng cuộc hôn nhân sắp đến của Gertrude cứ
không ngớt xuất hiện trong đầu óc tôi . Tôi chưa trở lại nhà nàng và chưa
hề gặp nàng. Sau lễ cưới, lúc nàng sẽ ra đi, tôi nghĩ đến chuyện lại tiếp xúc
với thân phụ nàng. Tôi cũng hy vọng rằng trong một thời gian tốt đẹp, mối
tương giao thân hữu sẽ được thiết lập giữa Gertrude và tôi. Chúng tôi đã
từng quá thân thiết với nhau để mà có thể loai bỏ quá khứ dễ dàng đến thế,
song tuy thế tôi hãy chưa có can đảm cho cuộc gặp gỡ mà, đã biết nàng,
hẳn nàng sẽ không cố tình lẩn tránh chuyện đó.
Một hôm một người nào đó đã gõ cửa phòng tôi torng một cách thức quen
thuộc. Lòng đầy nghi ngại, tôi chạy ra mở cửa. Heinrich Muoth đứng tại đó
và đưa tay ra cho tôi.
- Muoth! – tôi kêu lên và xiết chặt tay anh ta, song tôi không thể nhìn
vào mặt anh ta mà không có cái gì đó trở lại với tôi và làm tôi tổn thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.