MỘNG DỤC - Trang 101

Cả Lâm Vĩnh Túc và Trịnh Liệt gần như cùng lúc nói ra câu đó, không

cần nói cũng biết được người cần phải tránh ra là ai, và anh ta cũng rất thức
thời khẽ mỉm cười với Lâm Vĩnh Túc, sau đó vỗ vỗ vào vai cô rồi rời đi, để
lại ở đó hai con người dường như là trầm mặc đến xa lạ.

Đợi đến khi tiếng bước chân của Lý Nhậm Trình xa hẳn, xa hẳn, Lâm

Vĩnh Túc mới ngẩn đầu nhìn Trịnh Liệt.

Hắn đang lấy ra từ trong túi một gói thuốc lá loại Kent ra, vừa định châm

lửa lại nghĩ tới trong bệnh viện không được hút thuốc, liền cầm điếu thuốc
bỏ lại vào trong hộp.

“Anh quen bố tôi à?”

Động tác tay bỏ thuốc vào hộp của Trịnh Liệt khẽ khựng lại một chút,

nhưng rất nhanh chóng lại tiếp tục hành động còn đang dang dở, sau khi bỏ
hộp thuốc vào túi xong xuôi, hắn mới đứng thẳng người lên, bước tới hàng
ghế của Lâm Vĩnh Túc đang ngồi, ngồi ở một bên cô.

Lưng dựa vào thành ghế, đầu hắn hơi ngả ra phía sau, hai mắt nhắm lại,

mở miệng nói: ”Ngày xưa, có một cậu bé có cả bố lẫn mẹ, gia đình rất hạnh
phúc, nhưng đến một ngày có một người đàn ông lạ mặt tới tìm mẹ cậu bé,
sau đó không hiểu sao mẹ cậu ta lại đem hết tài liệu của công ty cho ngừoi
đàn ông đó, không lâu sau công ty của bố cậu bé vì bị lộ thông tin mà cổ
phiếu rớt giá, tình trạng công ty rối loạn, người người tới đòi nợ. Bố cậu bé
sau khi biết là do vợ mình làm thì vô cùng tức giận liền không thương tiếc
mà nhục mạ bà.” Ngừng một chút như để bình tĩnh lại, Trịnh Liệt nói tiếp:
“Mẹ cậu bé vì quá đau khổ mà đã tự kết liễu đời mình, bỏ lại người chỗng
đang cô độc mất hết hy vọng cùng đứa con trai mới mười lăm tuổi.”

Nói đến đây, toàn bộ không gian xung quanh hai ngừoi như đông đặc lại,

tiếng hít thở chậm rãi dường như cũng nghe rõ mồm một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.