Lâm Vĩnh Túccó cảm giác cô sắp nổi điên rồi, cô vốn đâu phải là người
như thế này , nhưng mà cô lại không thể khống chế được chính mình, dục
vọng xa lạ mà lại điên cuồng, làm cho cô bắt đầu đón ý hùa với hắn, đón ý
hùa với người đàn ông chiếm đoạt thân thể của mình, đón ý hùa với người
đã trực tiếp lấy đi mạng sống củabố cô, đón ý hùa với người mà vốn dĩ cô
nên trốn tránh thật xa.
Trong cơ thể đột nhiên có một ngón tay nhập vào làm cho Lâm Vĩnh
Túcmạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong khóe mắt dính nước mắt trong suốt, cô
không biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu hấp dẫn, chỉ biết không
ngừng rên rỉ, theo mỗi lần ngón tay trườn vào, cô có cảm giác như mình
sắp chết.
“Liệt! Ô ── , nhanh ..nhanh hơn một chút…” Trời ạ! cô thật thoải mái,
lại thật khó chịu, không thể khống chế được cảm giác muốn bắn ra goài,
ngón tay kia không biết va chạm vào điểm nào trong vách tường của cô,
chính là hung hăng nhấn một cái, liền làm cho cô vứt bỏ toàn bộ rụt rè, e lệ,
thầm nghĩ không ngừng rơi xuống, rơi xuống, trụy lạc trong vực sâu dục
vọng đen tối.
Ánh mắt u ám nhìn gương mặt thanh thuần trong tay mình bây giờ tràn
ngập xuân triều, Trịnh Liệt tà tứ cong lên khóe môi, lại nhập vào hai ngón
tay, bay nhanh trong hoa kính co rúm, cảm nhận được nhục bích non mềm
của cô một trận lại một trận co rút đè ép ngón tay hắn, hắn một bên ấn lên
viên trân châu cứng rắn, một bên để lên điểm cứng rắn nổi lên ở sâu trong
vách hang kia, mạnh mẽ đè xuống ──
“A! A a a…” Lâm Vĩnh Túc cuối cùng cũng nhịn không được khóc rống
thất thanh, ở trong cực hạn cao trào cô dường như thấy được có hàng ngàn
bông pháo hoa bắn lên trong đầu mình, bàn tay người đàn ông dịu dàng
mơn trớn mái tóc dài của cô, giống như cha cô trước đây vẫn vuốt ve đầu
cô như thế, ôn nhu mà lại tinh tế.