************************
Ánh dương buổi sáng nhè nhẹ chiếu lên gò má đang ửng hồng, vẫn còn
vương vấn mang theo những hằn ngón tay của Lâm Vĩnh Túc.
Cô nằm trên giường nệm êm ái, hàng mi khẽ động làm cho ngón tay
đang vuốt nhẹ sợi tóc của cô rụt vội về. Lại thấy cô vẫn đang say trong giấc
mộng, những ngón tay thon dài lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc
đang rủ xuống che đi hàng lông mi dài cong vút của cô.
Trịnh Liệt nghiêng đầu, một vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống che đi đôi
mắt của hắn khiến cho người ngoài không thể nhìn ra tâm trạng thật sự của
hắn lúc này.
Chỉ thấy được rõ ràng, ngón tay hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng tới mức như thể
sợ chuồn chuồn làm cho làn nước trong hồ mua thu động vậy.
Dáng người hắn cao lớn ngồi ở trên ghế cạnh giường.
“Xin lỗi, tôi khiến em đau rồi.”
Giọng nói của Trịnh Liệt khi nói ra câu này vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức
không thể nhỏ hơn được nữa. TRong giọng nói có chứa đau lòng, có chứa
cả sự tự trách.
Là hắn tự trách mình sao lại để cho cô phải chị hai cái tát từ Ngô Hoàng
Nhung? Hắn tự trách sao lúc đó bản thân hắn lại chỉ đứng mà không làm gì
cả? Hắn tự trách tại sao tới tận khi cô ngất đi, tận khi người đàn ông tên Lý
Nhậm Trình đó đưa tay đỡ cô đang bất tỉnh suýt ngã khụy vào trong lồng
ngực của anh ta thì hắn mới nhận ra rằng mình đối với cô gái này không
phải chỉ là mối quan hệ 'cho và nhận'. Mà còn hơn thế nữa....
Trịnh Liệt đưa ngón tay cái sờ nhẹ bên khóe miệng. Vết máu đã khô lại,
nhưng khóe miệng hắn vẫn còn sưng đỏ, bằng chứng duy nhất còn sót lại