MỘNG DỤC - Trang 181

Mùi bên trong xe rất quen thuộc. Nó thuộc về người nào đó mà cô quen.

Mùi hương của hoa lưu ly nhẹ nhàng thoang thoảng. Là ai?

Lâm Vĩnh Túc bông giật mình, chợt nhớ ra là mình cần phải giãy dụa.

Tay cô quơ lạnh quạng khắp nơi: “Thả tôi ra, thả...”

Miệng cô bị một bàn tay to lớn bịt lại. Đưa mắt nhìn lên Lâm Vĩnh Túc

mới nhận ra người trước mặt mình là ai.

Lý Nhậm Trình?

“Suỵt...yên lặng đi. Anh tới cứu em.” Lý Nhậm Trình để ngón tay ở

trước miệng, ra hiệu cô hãy im lặng sau đó định nhấn ga chạy xe đi. Nhưng
Lâm Vĩnh Túc ôm lấy bàn tay đang nắm lấy vô lăng của anh mà ngăn lại.

“Không được. Vẫn còn thư kí Ngô. Không thể bỏ lại cô ấy.” Nói xong

Lâm Vĩnh Túc đẩy tay của Lý Nhậm Trình, mở cửa chạy xuống xe.

Vừa xuống xe, cô còn chưa kịp định hình xung quanh thì một giọng nói

hét lên: “Nguy hiểm.” Ngay sau đó là tiếng súng nổ.

Đoàng.

Đoàng! Đoàng!

Sau ba tiếng súng, Lâm Vĩnh Túc nhã xuống. Cô cảm nhận được đầu

mình đập xuống mặt đường thật đau. Còn có cả chất lỏng gì đó nhầy nhụa
và tanh tưởi bốc lên mũi cô.

Khịt khịt mũi...

Mùi máu sao?

Chẳng lẽ cô bị trúng đạn? Sắp chết rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.