MỘNG DỤC - Trang 335

đến đây, giọng nói của Lâm Vĩnh Túc đã nghẹn ngào, nước mắt đã giàn dụa
cả khuôn mặt.

"Vậy sao bây giờ anh lại nằm ở đây? Tại sao chứ...huhu... anh biết

không? Em đã mang thai đứa con của anh. Anh phải tỉnh dậy để chăm sóc
nó, để cho nó tình thương của người cha nữa chứ."

Vú Trần nãy giờ đứng phía sau vẫn lặng, nghe cô nói những lời này mà

lòng bà nổi lên cỗ cảm xúc không tên.

Nhưng bà biết, hiện tại... bà không nên xen vào. Cứ để mọi chuyện thuận

theo tự nhiên.

Bỗng một cơn gió thoảng qua, khiến Lâm Vĩnh Túc rùng mình.

"Anh đã phải ở đây hai tháng. Cô đơn trong hai tháng. Em thật vô tâm

đúng không? Hai tháng này em cứ trách anh bỏ mặc em, không quan tâm
đến em. Hoá ra, chính em mới là người bỏ mặc anh. Chắc anh trách em
nhiều lắm." Lâm Vĩnh Túc nói đến đây, ngước mắt nhìn tấm ảnh trên tấm
bia mộ, cô khẽ mỉm cười: "Anh lạnh không?"

Lâm Vĩnh Túc cởi chiếc áo mỏng của mình ra, choàng lên mộ.

Lại ngước nhìn tấm ảnh. Trịnh Liệt đang cười với cô, hắn cười rất tươi,

rất đẹp trai.

Cô thấy Trịnh Liệt đang vẫy tay với mình. Hắn muốn cô tới đó, muốn cô

nhanh đến chỗ của hắn.

Lâm Vĩnh Túc nở nụ cười trong làn nước mắt.

Cô biết mà, hắn không bỏ cô. Hắn đã nói là không bỏ cô.

Lâm Vĩnh Túc đứng dậy, đi về phía mà Trịnh Liệt đang vẫy tay với

mình. Cô phải nhanh lên, Trịnh Liệt đang đợi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.