này là..." hắn kéo dài chữ là, sau đó còn tranh thủ ở tư thế đó Lâm Vĩnh
Túc không thể nhìn thấy, liền nháy mắt, nhướng mày một cái.
Vú Trần thấy vậy, lập tức hiểu ý, tiếp tay "nối giáo cho giặc".
"À thiếu gia, cô gái này là Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ cậu cũng quên luôn
sao? Trí nhớ cậu thật sự mất đi hết sao? Aizzz..." Vú Trần thở dài một cái.
Xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi không thể làm trái lời Trịnh thiếu. Trong thâm
tâm, vú Trần tự nói với mình.
"Vú nói vậy là sao?" Trịnh Liệt nhíu mày vẻ không hiểu, sau đó quay
người lại: "Chẳng lẽ tôi với cô gái... CÔ LÀM GÌ VẬY?" Đang nói, Trịnh
Liệt bỗng hét lớn, hai mắt mở to, nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đứng trên lan
can.
Dù đây là tầng hai, rơi xuống cũng không đến nỗi bị thương quá nặng,
nhưng thật sự là dọa hắn muốn chết rồi.
Tim Trịnh Liệt lần này, không đập trễ một nhịp hay là đập nhanh như
trống đánh liên hồi nữa. Mà tim hắn rớt ra ngoài rồi.
"Cô điên rồi. Mau xuống!" Trịnh Liệt giơ tay trước mặt.
"Nói nhanh! Anh đang đùa với em đúng không?" Lâm Vĩnh Túc mếu
máo, hai hàng nước mắt đã rơi dài: "Rõ ràng vừa rồi em đã nghe anh với vú
Trần nói chuyện với nhau. Rõ ràng anh không bị mất trí nhớ. Vậy thì tại
sao lại lừa em?" Vừa nói, Lâm Vĩnh Túc vừa khóc. Nước mắt cứ một giọt
lại một giọt thi nhau rớt xuống: "Là anh không yêu em. Là anh không cần
con của anh có đúng không?"
Trịnh Liệt không có thời gian suy nghĩ, lập tức nói: "Anh không phải!"
Anh yêu em. Nhưng mà hoàn cảnh không cho phép anh trở lại Trịnh gia.