MỘNG DỤC - Trang 349

"Vậy thì nói đi... Tại sao? Hả? Tại sao anh lại muốn rời khỏi đây? Tại

sao anh lại giả vờ là không nhớ ra em là ai?" Tại sao chứ?

Lâm Vĩnh Túc vừa nói, thấy Trịnh Liệt vẫn im lặng không nói gì. Một

chân cô liền giơ lên không trung, cách bề mặt lan can tầm một xen-ti-met.

"Em điên rồi. Là anh sai. Em mau xuống khỏi đó." Trịnh Liệt căng

thẳng, trong lúc nhất thời càng không biết nên nói gì, câu từ cứ lẫn lộn vào
nhau: "Ngoan đi. Rồi anh sẽ nói hết tất cả. Được không?"

"Tất cả?" Lâm Vĩnh Túc hỏi lại: "Là những gì?"

"Anh sẽ nói. Anh sẽ nói hết những gì mà em muốn biết." Trịnh Liệt dụ

dỗ.

"Không. Em muốn anh nói ngay bây giờ. Nói xong em mới xuống."

"Được rồi. Em muốn nghe anh nói gì?" Anh sẽ nói hết, sẽ không giấu bất

cứ điều gì nữa.

Lâm Vĩnh Túc hạ chân kia xuống, đưa tay đặt lên bụng xoa nhẹ như vỗ

về, cúi mặt nhìn xuống bụng mình, sau đó nhìn Trịnh Liệt: "Anh nói đi.
Anh không mất trí nhớ đúng không?"

"Đúng vậy. Anh không mất trí nhớ." Trịnh Liệt lập tức trả lời.

"Vậy tại sao anh lại lừa em?" Lâm Vĩnh Túc nghẹn ngào hỏi. Hai mắt cô

đỏ hoe, hốc mắt tự nhiên nóng bừng.

"Tại vì anh muốn trêu em một chút sau khoảng thời gian xa nhau thôi."

Trịnh Liệt nói dối không chớp mắt.

"Nói dối." Lâm Vĩnh Túc cắt ngang: "Rõ ràng là anh không còn yêu em

nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.