“Cô không sao chứ?” một giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng phảng phất bay
ngang qua tai cô, Lâm Vĩnh Túc vừa muốn ngẩng đâu nhìn xem là ai thì
trong đầu liền xuất hiện một mảng tối đen, sau đó nhanh chóng chìm vào
trong vô thức.
***_________________
Trịnh Liệt ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng cao nhất của tập đoàn
IE.
Chiếc bút trong tay hắn nhẹ nhàng sột soạt vài nét trên giấy liền hiện ra
một dòng chữ tựa rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, đường viết như
bức họa điệu nghệ, nhìn thế nào cũng phải trầm trồ khen ngợi rằng quả là
khí chất khác người.
Gấp lại tập tài liệu, Trịnh Liệt ném sang một bên, đứng dậy đi đến bên
cửa sổ sát đất, lôi điên thoại từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị một
cái tên là Giám đốc Lâm.
Khẽ nhíu mày một cái, Trịnh Liệt vuốt nhẹ màn hình, đưa điện thoại đến
bên tai nghe: “Tôi nghe.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, sau đó Trịnh Liệt ậm ờ rồi tắt máy.
Hít sâu một hơi, bạc môi hơi hơi mím lại, hắn nhìn ra quanh cảnh bên
ngoài cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ dường như đều ở dưới chân
hắn.
Trịnh Liệt hắn đã phải trải qua những giai đoạn nào, những vấn đề gì,
không cần ai biết, nhưng có một điểm mà tất yếu là những kẻ trên thương
trường đều biết, đó là tính cách của hắn, có ân báo ân, có thù tất trả. Không
những thế còn phải trả gấp mười lần, gấp trăm lần hắn đã nhận được.