Chuyện gì xảy ra thế này?
Nhìn hình bóng được phản chiếu đây chính là cô sao? tóc tai rối mù, sắc
mặt nhợt nhạt, nước mắt tèm lem đang thi nhau chảy xuống, một giọt lại
một giọt cứ thế thi nhau rơi.
Cô dường như không biết từ lúc nào vào bao giờ, khi nhìn lại xung
quanh đã thấy bản thân mình đang ngồi trước sảnh cửa lớn của khách sạn
Hoàng Kim.
Hốc mắt đỏ bừng, Lâm Vĩnh Túc không còn sức lực để có thể đứng dậy,
chỉ có thể ngồi đó ngẩn ngơ như một con ngốc, đôi mắt vô hồn nhìn tại một
điểm vô định.
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Sao mọi chuyện lại thành ra thế
này?
Khóc...trên cuộc đời này cô ghét nhất là khóc. Bởi vì đó là một hành
động vô ích, vừa tốn thời gian vừa chẳng giúp được gì.
Nhưng là hiện tại...cô lại chẳng thể làm gì ngoài khóc.
(Na: chậc...ta ghét con nhỏ Lâm Vĩnh Túc ghê, không thuộc gu tính cách
của ta thì phải.)
Không được. Cô phải vào trong, nhất định phải vào được bên trong đó.
Lâm Vĩnh Túc chập chững đứng lên, đôi chân dường như vô lực mà siêu
vẹo đến mức khó khăn mới có thể đứng dậy, nhưng là cô vừa đứng dậy
bước chân liền lảo đảo muốn ngã. Và khi cô tưởng chừng sẽ ngã lăn ra đất,
sẽ làm trò cười cho mọi người đang nhìn vào thì một vòng tay rắn chắc ôm
trọn lấy cô, ép cô sát sao với cơ ngực dày dặn có thể nhận thấy xuyên qua
lớp áo tây trang.