MỘNG HỒI ĐẠI THANH - Trang 90

Tôi không ngại, cũng tùy hắn gọi.

“Chuyện này… Đệ cũng không rõ ràng, hình như là hoàng thượng

muốn đi Sướng Xuân Viên, truyền nương nương đến đó, có lẽ nương
nương muốn tỷ đi theo.”

Tôi sửng sốt, nếu được đi theo thì tôi cũng có chút vui vẻ. Sướng

Xuân Viên, nơi Hoàng đế Khang Hy hay đến nghỉ ngơi nhất kia mà. Vậy có
phải ý nghĩa tôi có thể tận mắt thấy vị hoàng đế vĩ đại văn công võ trị, năng
lực hoàn mỹ? Thật quá tuyệt! Tôi vui vẻ nói: “Đệ chờ chút, ta thu thập một
lát sẽ đi.”

“Được, đệ ở ngoài chờ, tỷ nhanh một chút.” Nói xong, xoay người

bước ra. Tôi vội thu thập một chút, đi ra khóa cửa, cười nói: “Đi thôi!”

Xe ngựa “lộc cộc” chạy, đây là gần đây lần đầu tiên tôi được ra ngoài,

cảm thấy rất hưng phấn, không khỏi cười thầm mình càng lúc càng giống
phụ nữ cổ đại, vì chuyện này thế mà hưng phấn không thôi. Đường đi trong
cung dài đằng đẵng, hai bên đứng đầy thị vệ bên hông đeo kiếm, bên cạnh
xe ngựa có thái giám đi theo. Thấy tôi liên tục nhìn ra ngoài, ngồi trong xe
với tôi Đông Liên không nhịn được cười bảo: “Mới vào cung mấy ngày mà
đã chịu không được, cuộc sống sau này còn dài thì sao bây giờ?” Tôi quay
lại cười, “Ta không nghĩ xa như vậy, trước mắt vui vẻ là được.”

“Phốc”, nàng không nhịn được cười, “Muội nghĩ thật thoáng.” Tôi khẽ

mỉm cười, đang định trả lời, xe ngựa đột nhiên dừng lại, tôi sửng sốt, chợt
nghe thấy một tiếng vó ngựa tiến gần, ngừng ngay bên cạnh, tiếp theo nghe
thấy một âm thanh ôn nhã trong trẻo truyền đến, “Nhi thần Dận Nhưng
thỉnh an nương nương.” Tôi kinh hãi, là Thái tử gia?!…

Tôi nháy mắt ngoảnh lại, dính sát vào cửa xe nhìn ra ngoài… Trường

sam màu xanh nhạt, áo trong màu trắng nguyệt, dáng người cao ráo, khuôn
mặt thon dài, da rất trắng, đang mỉm cười đứng trước xe ngựa của Đức phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.