MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 171

nói tất cả điều này với ông, nhưng tôi tin vào tấm lòng ông, vào danh dự
của ông; ông nên nhớ rằng tôi chỉ có mỗi một đứa con gái..., chỉ một...

Bà ta khóc.
- Thưa công tước phu nhân - tôi nói, - tôi không thể trả lời công tước phu

nhân được; công tước phu nhân hãy cho phép tôi được nói chuyện riêng với
công tước tiểu thư...

- Không đời nào! - Bà ta thốt lên và đứng dậy khỏi ghế trong cơn xúc

động mạnh.

- Tùy công tước phu nhân vậy! - tôi đáp và sửa soạn ra về.
Bà ta nghĩ ngợi một lát, rồi đưa tay ra hiệu cho tôi đợi, và bước ra ngoài.
Chừng năm phút trôi qua; tim tôi đập mạnh, nhưng tâm thần vẫn yên

tĩnh, đầu óc vẫn lạnh lùng; tôi cố sức tìm trong tôi một chút tình yêu dẫu là
le lói, đối với cô tiểu thư Mêri dịu dàng nhưng những cố gắng của tôi đều
vô ích.

Rồi của mở, và nàng bước vào. Lạy Chúa tôi! sao mà nàng thay đổi

nhiều đến thế, từ lúc tôi không gặp nàng đến nay nào đã lâu la gì?

Đi tới giữa phòng, nàng chệnh choạng; tôi chồm dậy đưa tay cho nàng và

dìu nàng tới ghế bành.

Tôi đứng trước mặt nàng. Chúng tôi im lặng hồi lâu; đôi mắt to của nàng

tràn ngập một nỗi buồn khôn tả, như đang tìm ở nơi tôi một cái gì đó giống
như hy vọng; đôi môi nhợt nhạt cố mỉm cười nhưng không được; đôi cánh
tay mềm mại khoanh trên đầu gối, trông gầy guộc và trong suốt khiến lòng
tôi thấy thương nàng.

- Thưa công tước tiểu thư, - tôi nói, - tiểu thư biết là tôi đã đùa cợt tiểu

thư chứ?.. Tiểu thư phải khinh tôi mới phải.

Trên má nàng ửng lên một màu hồng bệnh hoạn.
Tôi nói tiếp: - Ðã thế thì tiểu thư không thể nào yêu tôi...
Nàng ngoảnh mặt đi, chống khuỷu tay lên bàn, đưa một tay lên bưng lấy

mắt, và tôi cảm thấy đôi mắt ấy long lanh hai hàng lệ.

- Lạy Chúa tôi! - nàng thốt lên giọng rành rọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.