MỘT ANH HÙNG THỜI ĐẠI - Trang 58

- Rất tiếc, - tôi nói với ông, - rất tiếc, bác Marxim Marximich ạ, là chúng

ta phải xa nhau quá sớm.

- Chúng tôi chỉ là lũ già hủ lậu, đuổi theo các anh làm sao được?.. Các

anh là những chàng trai trẻ cao sang quý phái: Lúc này ở đây dưới làn mưa
đạn của bọn Tserkex còn khả dĩ... nhưng rồi nếu có gặp lại nhau, các anh lại
lấy làm xấu hổ khi phải đưa tay cho chúng tôi bắt...

- Bác Marxim Marximich, tôi có liên can gì đến việc ấy đâu mà bác

trách!

- Ồ, ông biết đấy, tôi nói là nói vậy thôi: thế nhưng cũng xin chúc ông

gặp mọi sự may mắn và lên đường vui vẻ.

Cuộc chia tay của chúng tôi khá nhạt nhẽo. Bác Marxim Marximich tốt

bụng kia đã trở thành một ông thượng úy cố chấp và hay cáu bẳn. Mà vì
sao? Cũng chỉ tại Pêtsôrin, vì đãng trí hay vì một lý do nào khác, chỉ chìa
tay ra bắt tay ông, khi ông lại muốn nhảy lên bá lấy cổ anh kia? Thật đáng
buồn phải thấy một thanh niên trai trẻ đã mất hết cả hy vọng và ước mơ đẹp
đẽ nhất của mình, khi người ta đã giật khỏi mắt anh tấm màn màu hồng mà
trước đó anh vẫn nhìn qua nó để xét đoán hành vi và tình cảm của con
người; mặc dù anh vẫn còn hy vọng rằng anh sẽ thay thế những điều lầm
lẫn cũ bằng những điều lầm lẫn mới không kém phần gian nan, nhưng do
đó mà ngọt ngào hơn... Nhưng ở độ tuổi của Marxim Marximich, thì lấy gì
mà thay thế được nữa? Dù muốn hay không, trái tim vẫn thành chai và tâm
hồn sẽ khép kín lại...

Tôi ra đi một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.