MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 136

độ tuổi xuân, cậu Ngô-Tâm thấy cô Bạch-Tuyết như gấm
như hoa, nhẽ nào chả đem lòng thầm yêu trộm nhớ. Cậu
yêu cô quả lắm thật, yêu ai vì nết vì tài, có lẽ lúc nào cậu
cũng nghĩ đến cô, mà dễ thường có cô thời cậu mới sống
một cách êm đềm vậy. Cái ái-tình này là cái ái tình thực,
chứ không phải là cái tình phiệu của các công-tử bột ngày
nay, lấy ba tấc lưỡi mà khuy dụ các cô thiếu-nữ hớ hênh,
mong thỏa được cái lòng dục của mình thôi. Nên cậu cứ
ngập ngừng e lệ, không dám nói ra, lòng này ai tỏ cho ta
hỡi lòng !…

Cậu lại được tin cô Bạch-Tuyết đến nghỉ hè thôi không

học nữa thời cậu lại lo, lo rằng cô đã đến tuần cập-kê mà
cậu chưa có nhời gì gắn bó một hai, ngộ khi về nhà có ai
đến hỏi, nhỡ ra mà cô nhận nhời thời biết tính làm sao,
chẳng lẽ cũng liều sống thác với tình cho cam ư ? Lại khốn
nỗi, cô là người ý-trung-nhân của cậu, nên đứng trước mặt
giai-nhân, cậu không còn can đảm mà thổ lộ hết can tràng
mình cho ai được, cậu bèn đánh bạo nhờ em môi-giới hộ,
thật hi-vọng cậu còn hay mất đều ở cái tài ngoại-giao của
cô Hồng-Vân vậy.

- Thôi được, anh để mặc em tùy cơ ứng biến. Em đã dặn

chị ấy ra đây ăn cơm với em, tý nữa chị ấy đến, em sẽ ướm
lòng xem sao. Có khi nào chị ta lại không có bụng yêu anh
được. Nếu ai có môi son má phấn yểu điệu nết na, đủ làm
cho anh yêu quý được, chắc anh cũng có đủ tư-cách hào-
hoa phong-nhã để ai phải để mắt vào chứ…

Y như lời hẹn, cô Bạch-Tuyết đến ăn cơm sáng với cô

Hồng-Vân, cơm nước xong, chị em bèn dắt tay nhau dạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.