MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 135

- Tuy thế mặc lòng, các chị ấy cũng hiểu rằng đem ra so

sánh thời một giời một vực, nên các chị ấy đã biết phận
mình, dẫu có phải tiếp chuyện em đi chăng nữa cũng là sự
bất đắc dĩ rồi, khi nào các chị ấy còn dám làm thân với em
nữa.

Cô Bạch-Tuyết nghe đến đấy, cúi đầu, thở dài, lấy làm

buồn rầu quá. Bảo-mẫu bèn ôm cô vào lòng và khuyên giải
điều hơn lẽ thiệt :

- Thật họ cũng không biết bụng em lắm nhỉ ?…

III.

Lại nói chuyện khi cô còn lưu học ở trường bà Sơ, có

quen một cô tên gọi Hồng-Vân, cùng chạc tuổi cô và là con
gái một quan đại-tướng đã hồi hưu, ở cách tỉnh lỵ Pha-Lê
năm cây lô mét. Ngài bấy giờ đã góa vợ, sinh hạ được cô
Hồng-Vân và cậu Ngô-Tâm là trưởng, gia tư cũng thường
thường bực trung, vì tiền học-phí của cậu cô cũng tốn kém
nhiều. Năm ấy cậu Ngô-Tâm vừa hai mươi nhăm tuổi, trúng
tuyển kỹ-sư công-chính, lại được bổ ngay gần quê nhà,
cũng là một dịp may vậy. Quan đại-tướng vẫn chăm chỉ về
sự học cho các con mà cậu Ngô-Tâm được công thành danh
toại là tới cái mục-đích của ngài rồi. Ngài lại có một bà chị
sản-nghiệp rất to mà không kẻ kế tự, chắc cuộc tương-lai
của cậu Ngô-Tâm sau này sẽ vẻ vang lắm…

Cô Bạch-Tuyết đã nhiều lần được trông thấy cậu Ngô-

Tâm đến trường mình để trò chuyện với em, và nhiều khi cả
ba người cùng xúm nhau lại chuyện trò rất là vui vẻ, khó
nỗi mà dứt ra về ngay được. Có lạ gì, giai tài gái sắc, đương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.