MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 133

hết đất ở làng và cả các xóm chung quanh nữa cũng chưa
mãn-nguyện.

Còn cô Bạch-Tuyết vẫn chăm chỉ đèn sách, tính nết

thuận-hòa, nên được các bà giáo yêu và chị em ai cũng
mến. Xuân qua hạ tới, thu lại sang đông, thì giờ đi nhanh
như bóng câu qua cửa sổ, bấm đốt tay đã sáu năm tròn.
Đến cuối năm cô ta ra thi, được trúng tuyển ngay. Tên yết
bảng-vàng, nợ bút nghiên cũng tạm xong, cô ta bèn về nhà
chơi bời, nhân tiện dịp nghỉ-hè, săn sóc cha già một thể…

Mã-tư-Lâm trở nên giầu có thế, là đã hút kiệt hết máu

mủ của các người trong làng, đã gieo cái khổ sở đói rách
cho họ đó. Một triệu bạc, những đọc đến cũng phải tưởng
tượng biết bao nhiêu là mồ hôi nước mắt, nước mắt cha lìa
con, vợ chồng lìa nhau vậy.

Bấy giờ người ta mới hiểu Mã-tư-Lâm không phải là

người khôn ngoan, đáng mẫu mực cho bọn thanh-niên nữa,
mà chính là đồ khốn, chẳng ai ưa gì, ai trông thấy cũng phải
tức giận, nguyền rủa thậm tệ. Ôi tiền của mà vào tay những
hạng người ấy có khác gì cục gỗ, đống đá không ?

Mã-tư-Lâm cứ ở ru rú một mình trong lầu ấy như con

thú dữ trong hang, chẳng ai buồn rủ rê đi chơi chỗ này, dự
tiệc nọ, mà cũng chẳng có bè bạn nào phải tiếp đãi cả.

Cứ cô độc một mình, khi nào thong thả ra đứng ngoài

bao lơn nhìn xuống chung quanh những đồi cùng ruộng, rồi
lẩm bẩm một mình : tất cả vùng này là của ta đây, sướng
thật !…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.