MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 147

lòng yêu.

- Như thế càng may cho làng bác…

Gần đến Ô-Mễ, một bác xuống xe, từ giã bạn, đi tắt

ngang đồng về nhà. Xe lại chạy, một thoáng đến Ô-Mễ, cô
Bạch-Tuyết bảo dừng xe lại, xuống đi thẳng một thôi về lầu.

Còn bác kia đến làng sau mới xuống, một mình ngồi

buồn hỏi bác đánh xe :

- Người vừa xuống đó là ai thế nhỉ ?

- Bác lại không biết người ấy sao ?

- Không, tôi không được biết, giời tối, không nhìn rõ

mặt. Chứ người ấy cũng về làng này à ?

- Phải, người Ô-Mễ, chính cô Bạch-Tuyết đấy.

Nghe thấy tên cô cũng mặc kệ, chợt nhớ đến Mã-tư-

Lâm, bác ta coi bộ giận dữ, nghiến răng lẩm bẩm : kệ xác
bố nó với nó, ta cũng chẳng cần gì phải xin lỗi ai cả…

Khi cô Bạch-Tuyết về đến lầu, Mã-tư-Lâm còn đợi chưa

ăn cơm tối. Trông bộ cô có điều gì không được vui lòng,
cũng kệ, không hỏi han gì đến cô cả, và cứ lăm lăm đi ăn
cơm. Cô Bạch-Tuyết cáo mệt, nên ăn uống qua loa thôi.

Cơm nước xong, cô bèn xin phép cha đi nghỉ trước. Một

mình trong chốn phòng khuê, nghĩ lại câu truyện lỏm nghe
dọc đường, cô tưởng-tượng hình như trước mặt bao nhiêu
vực sâu hố thẳm mà cô sắp phải dấn mình vào mà không
thể sao tránh được nữa. Đương khi đó, cuộc tương-lai của
cô sau này, trước kia vui vẻ đầm-ấm như khi mùa xuân,
bỗng nhiên tối sầm lại như đêm mùa đông, lạnh lẽo những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.