MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 173

- Bảo-mẫu ạ, chốc nữa tôi ra tỉnh, nên tôi lại chào bảo-

mẫu đây.

- Được, như thế hay lắm, nhưng cô đi lâu à ?

- Vâng, tôi đi lâu mới về.

- Thế bao giờ cô về ?

- Tôi đi cũng chưa biết đến bao giờ mới về mà có lẽ

cũng không muốn về đây nữa…

- Thế, cô nói thật hay đùa thế ?

- Tôi nói thật đấy…

- Không, tôi không tin đâu… Thế còn lễ nghinh-hôn của

cô thời sao ?

- Thôi còn gì nữa mà mong… Tôi có đi lấy chồng nữa

đâu ?

Bảo-mẫu nghe thấy thế đứng lặng giờ lâu, mắt nhìn cô

Bạch-Tuyết rất lấy làm ái-ngại thay cho cô.

- À, thôi phải rồi – tôi đã hiểu rồi – cô đi, cô định bỏ

làng mà đi vì… cô cũng không muốn lấy chồng nữa là vì…
Phải, thảo nào hôm qua tôi hỏi cô « Vậy cô định làm gì – Tôi
sẽ biết ». Đó là cái sở-định của cô, và chính tôi đã gây ra
cái chuyện này, thật tôi là một con mẹ độc ác nhất trần đời
vậy. Nói xong bảo-mẫu dân dấn nước mắt khóc…

- Thôi bảo-mẫu ơi, bảo-mẫu đừng khóc nữa, và đừng

nghĩ quẩn làm gì thêm phiền, bữa qua là bảo-mẫu chỉ nói lại
rõ ràng cái điều mà tôi chưa hiểu rõ đó thôi ; trước khi tôi
đến từ giã bảo-mẫu, thì tôi đã định rồi, bảo-mẫu đừng ngăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.