- Bảo-mẫu ạ, chốc nữa tôi ra tỉnh, nên tôi lại chào bảo-
mẫu đây.
- Được, như thế hay lắm, nhưng cô đi lâu à ?
- Vâng, tôi đi lâu mới về.
- Thế bao giờ cô về ?
- Tôi đi cũng chưa biết đến bao giờ mới về mà có lẽ
cũng không muốn về đây nữa…
- Thế, cô nói thật hay đùa thế ?
- Tôi nói thật đấy…
- Không, tôi không tin đâu… Thế còn lễ nghinh-hôn của
cô thời sao ?
- Thôi còn gì nữa mà mong… Tôi có đi lấy chồng nữa
đâu ?
Bảo-mẫu nghe thấy thế đứng lặng giờ lâu, mắt nhìn cô
Bạch-Tuyết rất lấy làm ái-ngại thay cho cô.
- À, thôi phải rồi – tôi đã hiểu rồi – cô đi, cô định bỏ
làng mà đi vì… cô cũng không muốn lấy chồng nữa là vì…
Phải, thảo nào hôm qua tôi hỏi cô « Vậy cô định làm gì – Tôi
sẽ biết ». Đó là cái sở-định của cô, và chính tôi đã gây ra
cái chuyện này, thật tôi là một con mẹ độc ác nhất trần đời
vậy. Nói xong bảo-mẫu dân dấn nước mắt khóc…
- Thôi bảo-mẫu ơi, bảo-mẫu đừng khóc nữa, và đừng
nghĩ quẩn làm gì thêm phiền, bữa qua là bảo-mẫu chỉ nói lại
rõ ràng cái điều mà tôi chưa hiểu rõ đó thôi ; trước khi tôi
đến từ giã bảo-mẫu, thì tôi đã định rồi, bảo-mẫu đừng ngăn