trở nữa. Nếu bảo-mẫu có thật yêu tôi, không muốn cho tôi
phải khổ sở, bảo-mẫu cũng đừng kể cho ai biết cái việc đã
xẩy ra ở trong gia-đình tôi, rằng tôi đã biết cái tham tàn của
cha tôi, rằng tôi đã quyết không lấy cậu Ngô-Tâm nữa…
Chắc sau này làng xóm họ bàn chuyện với nhau rằng, nhà
quan Đại-Tướng, dò xét biết cha tôi làm nên giầu có bằng
cách đê-mạt thế, nên không muốn lấy tôi về làm dâu nữa…
Nếu sau này, có hẳn thế thì bảo-mẫu cũng bỏ ngoài tai,
mặc cho những miệng dông dài, đã đặt chuyện nọ chuyện
kia.
- Thế lúc cô ra đi, cô có nói chuyện cho cụ ông biết
không ?
- Có, tôi nói rằng tôi muốn đi tìm việc làm.
- Thế cụ không nói gì à, cứ để cho cô đi ư ?
- Cha tôi không thể giữ tôi được. Vả cha tôi xưa nay vẫn
ở một mình quen, nếu tôi cứ ở đấy chỉ thêm phiền cho cha
tôi thôi.
- Thế còn cậu Ngô-Tâm, cô giả nhời cậu ấy làm sao ?
- Tôi chỉ nói, tôi không muốn lấy chồng nữa.
- Thế cậu ấy cũng thuận à ?
- Không thuận cũng phải chịu vậy, chứ sao ?
- Thế, thật ra, cô có bụng yêu cậu ấy không ?
- Thôi đi, bảo-mẫu đừng hỏi tôi nữa, tôi vẫn có bụng
yêu cậu ấy lắm ; ấy chính vì cậu ấy, mà tôi phải hi-sinh đời
tôi đấy.