MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 40

- Tết năm nay suông lắm, em còn ế đến hơn vạn con

thú ấy… chứ hàng chị có chạy không… hay thôi phải rồi,
mình hãy còn hủ lậu quá, mình không biết cải lương đấy
mà…

Dạo khắp lượt rồi, chẳng có gì thú, bèn cùng chia tay

nhau, mỗi người về một ngả. Lững thững một mình vừa đi
vừa nghĩ : « Tết Trung-thu ! Tết Trung-thu !… Nếu Tết
Trung-thu chỉ là mía, bưởi, hồng, bánh khảo, bánh dẻo,
bánh nướng, các đồ chơi bằng giấy bằng sắt tây, các đĩa
hoa quả, các con giống nặn bằng bột, ruộm các mùi, với
người lại đi xem người, hay đội lốt sư-tử mà múa may quay
cuồng, trong các phố suốt mấy giờ đồng hồ, chẳng thô bỉ
lắm ru, can chi còn phải có cái tết này làm gì ? Đành rằng
người ta phải làm lụng nhiều mà nghỉ ngơi ít, nên đặt ra tết
nọ tết kia để giải trí, nhưng không có tết nào tao-nhã hơn
ư ? »

Nghĩ đến đó, chợt đi đến nhà ông bạn chuyên nghề vẽ,

thấy đương ngồi ăn. Âu ta cũng thử vào xem có cỗ bàn gì
không. Chẳng có gì cả, đương ngồi ăn cơm với bát canh rau
cải luộc, thấy mình vào bèn chào và nói luôn :

- Bác đến chơi, lỗi cơm bác, mải vẽ bức tranh kia, nên

mới ăn tối thế này đấy.

Đó là bức tranh đêm thu bờ sông Nam-Định, trông cũng

có vẻ tự-nhiên lắm. Ông ta mặt mày hớn hở tươi cười, mắt
vừa nhìn vào tranh, mồm vừa ăn vừa nói :

- Đấy, cỗ tôi chỉ có thế thôi. Người ta ăn tết bằng bánh,

chứ tôi chỉ ăn tết bằng tranh của tôi thôi… Cái chỗ bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.