MỘT CÁCH ĐỂ CỦA CHO CON - Trang 41

mây, cái ánh giăng dưới nước, mới thần tình làm sao chứ.

Tôi thấy ông ấy vừa ngắm, vừa khen, nhìn không chán

mắt, tôi cũng ngẩn người ra, ông ấy tưởng tôi cũng biểu
đồng tình thế, bèn bảo tôi rằng :

- Bác cũng phải chịu bức tranh này là đẹp chứ ! Nếu có

người biết thưởng dám chắc là bán được tiền lắm đấy nhỉ ?

- Phải giá đem bán cũng được bằng tiền bữa tiệc của

bác hôm nay… Ông ta bèn lườm tôi, cho tôi là người chưa
hiểu được cái đẹp ấy, và cuốn ngay bức tranh lại không nói
gì nữa… Tôi hiểu ý ngay, bèn từ giã ông mà đi chơi.

Đi xem tết Trung-thu, kể cũng đã ngót hai tiếng đồng hồ

rồi, đã ngấy mùi Trung-thu, sít nữa chết ngạt về Trung-thu,
bèn định đi xuống bến tầu để hô hấp lấy ít không khí trong
sạch rồi về nhà nghỉ. Tình cờ đi đến phố Cửa-Trường, có bà
lão hỏi ngay mình :

- Chứ thày không đi xem tết Trung thu ư ? Tôi thấy họ

kéo nhau đi xem đông lắm.

Bèn trông ra là bà lão độ bốn mươi tuổi, vẫn bán miến

cho mình, đương quạt cho thằng bé lên bốn tuổi đương chơi
cái đèn xếp và đương cắn cái bánh dẻo. Tôi bèn hỏi :

- Đức bé này con cái ai thế ?

- Khốn nạn, nó cha không có, mẹ nó trước cũng ở gần

đây bán cháo, lần hồi mẹ con nuôi nhau, nhưng vừa rồi phải
bệnh thương-hàn rồi mất. Họ hàng thân thích, chẳng có
một ai, tôi thấy bé dại mà đã mồ côi, nên đem về nuôi nó
đấy. Này đây cái bánh nữa, để dành nhé… Thêm nó, tết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.