MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 103

Joseph nhắc lại lời nói của Jacques Devraux với vẻ không tin tưởng

được điều vừa nghe được, anh tiếp:

— Ông có biết ai chủ mưu âm mưu này không?
— Ngô Văn Đồng, con trai của Lộc.
— Nhưng tại sao lại có tôi dính vào trong nội vụ đó?
— Qua cuộc điều tra, Đồng cho biết là cha nó và nó đã được cậu cho

họ biết tôi ở đâu. Có phải như vậy hông?

Chiếc xe đang chạy dọc theo khu phố Tràng Tiền, hướng về phía Hồ

Hoàn Kiếm. Joseph im lặng, anh đưa mắt nhìn ra ngoài đêm tối, lòng
đầy bàng hoàng, sau cùng anh cất giọng nói nhỏ:

— Vâng, chuyện đó theo tôi là đúng, nhưng vì vô tình mà tôi đã nói

ra mà thôi.

— Các mật báo viên đã cho tôi biết là cậu đã chờ tại bến tàu cả hai

tiếng đồng hồ. Cậu muốn bắt chúng tôi phải tin đây là một sự ngẫu
nhiên mà cậu đến cái thuộc địa này, trong khi người ta ở đây đang ân xá
một số tù Cộng Sản như thế này hay sao?

Trong khi chờ đợi câu trả lời của Joseph, Jacques Devraux rít một

hơi thuốc dài, ánh lửa từ đầu điếu thuốc bùng lên, chiếu rõ đôi mắt đầy
hung dữ mà Joseph đã thấy cách đây mười một năm khi ông ta còn là
người hướng dẫn đoàn đi ăn.

— Vâng, thật tình đây chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi. Paul có cho

tôi biết là theo anh ấy nghĩ thì có lẽ Lộc bị bắt nhốt ở Côn Sơn, và ngay
buổi chiều hôm ấy tôi lại đọc báo thấy có tàu thả tù cập bến cùng ngày
đó.

— Nhưng tại sao cậu muốn gặp Ngô Văn Lộc để làm gì?
Trước thái độ lầm lầm, lì lì cũng như giọng điệu nói chuyện nhạt

nước ốc của Jacques Devraux y lại cứ nhìn thẳng về phía trước khi nói
chuyện với mình khiến Joseph do dự một thoáng.

— Tôi muốn gặp anh ấy để hỏi một chuyện riêng.
Jacques Devraux vẫn ngồi yên:
— Cậu muốn hỏi về cái chết của anh cậu phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.