MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 109

những tốt đẹp của quê hương mình vì sự quyến rũ đầu tiên mà họ cho
rằng không có gì so sánh được.

Jacques Devraux ngừng nói, ông ta thở dài:
— Đất nước này không quý chuộng những người khách như chúng

ta đâu Joseph, cho nên người ta bị cưỡng bách phải làm những điều mà
họ biết rõ rằng các điều đó không đáng hãnh diện chút nào.

Hai người đàn ông đi lần tới chiếc Citroen đã đậu chờ họ bên lề

đường đàng trước mặt từ lúc nào. Bước tới gần bên xe, Jacques
Devraux đưa tay dụi tắt điếu thuốc của mình vào một thân cây bên cạnh
đó. Ánh lửa từ điếu thuốc bị dụi nát, rơi lã tã xuống đất như trời mưa.
Jacques Devraux đưa mắt nhìn chung quanh đây một thoáng rồi đưa
chân dí chiếc tàn thuốc dưới đất. Joseph bỗng cất giọng khác thường:

— Ông muốn nói cũng như cái đêm mưa bão trong trại săn của

chúng ta ngày xưa phải không?

Jacques Devraux đang đưa tay mở cửa xe, nhưng khi nghe Joseph

nói, ông ta vội dừng tay lại, quay qua nhìn Joseph. Dưới ánh trắng mờ
ảo, gương mặt người đàn ông tái mét như người chết. Joseph tiếp tục
vừa nói, vừa đưa mắt quan sát Jacques Devraux:

— Đêm đó tôi cũng không ngủ được, và điều mà ông cần phải biết là

tôi đã có thêm một đứa em nữa. Nó bây giờ đã mười tuổi rồi. Cuối năm
đó mẹ tôi sinh một đứa em trai.

Jacques Devraux nhìn chăm chú vào mặt Joseph, người ông ta co

rúm lại.

— Tôi xin lỗi.
Jacques Devraux nói như thì thầm:
— Xin cậu nói lại giùm với bà nhà là tôi thành thật xin lỗi.
Nói xong Jacques Devraux bước vội vào trong xe và đóng sầm cửa

lại không nói một tiếng tạ từ.

Chiếc Citroen bỏ chạy dọc theo con đường bên cạnh bờ hồ. Joseph

đứng nhìn theo ánh đèn đàng sau chiếc xe nhỏ dần trên đại lộ. Bên
trong xe, vóc dáng của Jacques Devraux nhạt nhòa mờ ảo, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.