MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 111

MƯỜI

C

ánh cửa cổng khuôn trăng khẽ mở, Joseph thẫn thờ khi nhìn thấy

bóng dáng thẹn thùng của người giúp việc đang khép nép sau cánh cửa.
Buổi sáng hôm nay, chính người đàn bà này đã mở cổng cho anh,
nhưng chỉ để từ chối khéo không cho Joseph vào trong vì cô Lan và
ông nhà không thể tiếp khách được, cho nên Joseph phải ra về. Chiều
nay anh trở lại, và cũng chính người giúp việc này ra mở cổng cho
mình, Joseph đứng yên chờ đợi sự từ chối như ban sáng tái diễn, nhưng
không, người đàn bà giúp việc không nói năng gì cả, chỉ nhìn người
khách mỉm cười khép nép rồi nhích người theo đà cánh cửa cổng đang
mở, làm một cử chỉ mời Joseph bước vào.

Ngôi nhà bên trong vòng rào được xây cất theo kiểu nhà xưa của

người bản xứ, nằm ở cuối một con đường có nhiều cây chà là và nhiều
loại cây cao khác. Tường vôi trắng nhạt với mái ngói cong cong. Tầng
trên có một vại hành lang nhô ra ngoài bên trên các hàng cột màu đỏ
bóng loáng. Từ ngoài cổng đi vào, Joseph nôn nóng đưa mắt nhìn vào
bên trong tìm kiếm, mong mỏi sẽ thấy Lan ra đón mình, nhưng lúc
bước đến bên các bậc thềm trước nhà, tất cả chung quanh đây vắng
lặng không một bóng người.

Vào đến nhà trong. Joseph được người giúp việc dẫn đi qua các gian

phòng sẫm tối trang hoàng với các đồ đồng long lanh và nhiều bức
hoành, trướng bằng nhiều kim tuyến. Tại phòng khách có bày một bàn
thờ gia tiên, trên đó các bài vị bằng vàng để cạnh những khung ảnh của
những người quá cố, có một lư hương cùng các chân đèn và một vài dĩa
hoa quả. Joseph được đưa qua một gian phòng cạnh đó, có đặt ghế
trường kỷ và các đôn sứ. Người đàn bà giúp việc mời khách ngồi, rồi
vội vã bước ra ngoài. Một bầu không khí yên lặng bao trùm khắp căn
nhà, Joseph kiên nhẫn chờ đợi. Linh tính báo cho anh biết, một sự gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.