MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 113

Trần Văn Hiếu gục gật đầu, trong khi đó Joseph nhìn vội qua Lan.

Anh định nói thật sự thì thời gian đó quá dài đối với mình vì phải ở xa
Lan, nếu như Lan cũng cùng đau khổ, nhớ nhung như anh. Hôm nay
Lan mặc một chiếc áo dài trơn, mầu sẫm. Chính vì sự đơn giản này của
Lan đã khiến cho Joseph thấy nàng đẹp hơn bội phần. Lan ngồi đó
hững hờ, khiến Joseph tưởng như nàng coi chuyện ái ân của hai người
trên dòng sông Hương đầy nồng ấm trước đây chỉ là điều tưởng tượng
của chính anh mà thôi. Ông Hiếu cất tiếng thật nhỏ:

— Tôi thành thật xin lỗi vì đã không tiếp được anh vào lúc ban sáng

nhưng vì tin tức đau đớn của thân sinh Đại úy Devraux từ Huế gửi vào
làm cho chúng tôi hết sức buồn rầu, tôi chắc nếu anh ở vào trường hợp
của chúng tôi, thì anh cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Joseph đứng lên rời khỏi chỗ ngồi:
— Thưa ông, tin tức như thế nào vậy?
— Cộng sản đã thảm sát thân sinh Đại úy Devraux đêm hôm qua.

Thật là kinh khủng quá. Cái tội ác vô lý này khiến cho mọi người Việt
Nam chân chính đều thấy xấu hổ vô cùng.

Gương mặt ông Trần Văn Hiếu nhợt nhạt đầy vẻ lo lắng. Lan cúi đầu

nhìn xuống sàn nhà và gương mặt của nàng cũng xanh xao. Người đàn
bà giúp việc bước vào, đến đặt mâm trà thơm lên một chiếc bàn nhỏ
cạnh đó.

Joseph thều thào cất tiếng hỏi, giọng đầy kinh hoàng:
— Ông ấy bị giết như thế nào?
— Ông ấy bị bắn nhiều phát... tại giường ngủ. Không có dấu vết nào

cho thấy ông ấy có sự chống cự hết cả. Có lẽ kẻ sát nhân đã lén vào nhà
khi ông ấy đang ngủ.

Joseph nhìn Trần Văn Hiếu mặt đầy sợ hãi.
— Gia đình tôi, đặc biệt là tôi buồn vô cùng, bởi vì cách đây hai, ba

ngày, Đại úy Devraux đã dạm lời với tôi để xin cưới Lan, con gái của
tôi. Tiếc là cha Đại úy Devraux mất đi mà chưa biết là chúng tôi sẽ là
thông gia với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.