MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 115

kéo Lan ra khỏi phòng này, nhưng Trần Văn Hiếu ngồi cách đó không
xa bao nhiêu với vẻ yên lặng trầm tĩnh, mắt chăm chú nhìn anh như có
một ma lực nào đó làm tê liệt hết mọi ý chí của anh. Sau cùng, Joseph
cất tiếng đầy bỡ ngỡ.

— Thưa, tôi muốn xin hỏi thăm xem hiện Đại úy Devraux có còn ở

Sài Gòn này không? Tôi muốn chia buồn cùng anh ấy.

Trần Văn Hiếu trả lời bằng một giọng hững hờ:
— Đại Úy đã rời Sài Gòn để ra Huế lo việc tông táng cho thân sinh

anh ấy rồi. Nếu như anh có nhắn gửi gì, tôi sẽ sẵn sàng chuyển lời giùm
cho.

Joseph đưa mắt hết nhìn ông Hiếu rồi nhìn sang Lan. Một điều

Joseph phải công nhận là Lan lúc nào cũng né tránh cái nhìn của anh,
anh cất giọng buồn buồn:

— Xin ông vui lòng nói giúp giùm tôi với Paul, là tôi thành thật chia

buồn cùng anh ấy. Tôi có gặp cha anh ấy đêm trước ngày tôi trở về lại
trong này. Xin ông nói giùm với Paul là tôi sẽ viết thơ cho anh ấy sau.

— Vâng, tôi sẽ chuyển lời giùm cho anh.
Giọng nói của Trần Văn Hiếu bỗng dưng nhanh nhẹn khác thường và

đầy vẻ kịch cỡm.

— Tôi chắc là con gái của tôi đã có nói cho anh biết, là anh Kim của

nó đã chọn cho nó một con đường bất nghĩa, bằng cách chính thức gia
nhập vào phong trào Bôn Sơ Vích. Không cần phải nói, Kim nó đã gây
cho chúng tôi quá nhiều đau khổ. Bây giờ đây ông Devraux lại bị Cộng
sản mưu sát. Sự yên ổn của đất nước chúng tôi không còn được như
xưa nữa. Chính lúc này đây, tất cả những người Việt yêu nước phải đau
đớn nhận thức sự trung thành với nhà nước bảo hộ là điều cần thiết, và
chính vì lý do đó, ngoài cái quyết định cá nhân của tôi ra, tôi rất lấy làm
hân hạnh được kết thông gia với một gia đình danh giá của nước Pháp
nữa.

Lần nói chuyện này Joseph để ý thấy Trần Văn Hiếu không còn nhìn

mình một cách khó chịụ, tuy nhiên lời nói xa, nói gần kỳ lạ của ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.