MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 116

làm cho Joseph nghi ngờ là ông ta đã biết rõ nguyên nhân cuộc viếng
thăm lần này của anh. Ông tiếp lời bằng một giọng sang sảng.

— Với tư cách là đại diện của triều đình Huế, với trách nhiệm này,

tôi phải gánh thêm không biết bao nhiêu là công việc khác đổ dồn đến,
cho nên tôi không làm sao có thì giờ để giúp anh, dù rằng tôi rất mọng
muốn. Tôi xin anh chuyển lời của tôi kính thăm ông nghị sĩ và gia đình
của anh ở Hoa Kỳ.

Nói dứt lời, Trần Vãn Hiếu đứng lên, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

Joseph chợt nghĩ là Lan sẽ ở lại để nói chuyện riêng với mình, nhưng
lúc người đàn ông bước qua chỗ con gái đang ngồi, ông đưa tay vỗ lên
vai con, rõ ràng đó là dấu hiệu ông bắt Lan phải rời khỏi nơi này. Lan
từ từ đứng lên khỏi ghế, Joseph cũng đứng lên theo, nhìn Lan đầy thất
vọng. Lòng anh vô cùng bấn loạn trước cái thế bất lực của mình vì
những ngăn cách vô hình giữa Lan và anh. Joseph bỗng dưng quyết
định thật nhanh, anh lên tiếng.

— Có lẽ tôi sẽ đáp chuyến tàu về nước vào sáng ngày mai, cho nên

tôi xin được giã từ ông bây giờ.

Trần Văn Hiếu gục gật đầu đầy vẻ hiểu biết, đoạn quay lại nhìn con

gái, trong lúc đó Lan chỉ ngẩng đầu lên đủ để cười chào từ giã Joseph
mà thôi.

— Tôi và con gái tôi xin chúc ông thượng lộ bình an, nếu như sau

này ông lại có dịp viếng thăm nước chúng tôi, xin hãy đến thăm chúng
tôi với.

Trần Văn Hiếu nói xong đứng qua một bên, và không biết bằng một

dấu hiệu riêng tư nào mà ngay lúc đó người đàn bà giúp việc lại xuất
hiện để tiễn khách ra về.

Joseph đưa mắt nhìn sang Lan một lần cuối, nhưng cũng như các lần

trước, khuôn mặt của Lan vẫn không lộ vẻ gì khác lạ. Joseph đau đớn
quay đi và lặng lẽ bước theo người giúp việc ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.