MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 13

nhìn về phía hai người, trong khi đó Joseph ngỡ ngàng đứng lên khỏi
ghế ngồi, đưa tay cho người đối diện bắt lấy.

— Tôi không thể nào tin được hết.
Joseph lại ngần ngại:
— Có thật là Paul Devraux đây không?
Paul đưa hai tay nồng nhiệt siết chặt tay Joseph.
— Đúng rồi, vừa thấy hình của toa trên báo là moa chạy ngay tới

đây.

Paul chồm người sát vào tai Joseph thì thầm.
— Hồi còn ở làng Mọi, moa quên nói với toa một điều là đàn bà họ

chóng già lắm, họ già nhanh dễ sợ đi, giờ thì cô nàng đã tóc bạc như
sương rồi, nhưng nhất định nàng vẫn chờ toa ở trong căn nhà đó, không
bao giờ quên toa đâu, cũng không thèm yêu người nào khác nữa, bởi
nàng nói rằng không có ai trừ chàng tình si đồ mới hợp với nàng mà
thôi.

Paul lại cất tiếng cười vang, mặc cho Joseph lúng túng trước những

cặp mắt dòm ngó của đám thực khách chung quanh, và Joseph đã
không cười theo bạn. Nhìn lại khuôn mặt của Paul lần đầu tiên sau
nhiều năm xa cách, đầu óc Joseph chợt bùng lên cảnh đau buồn của
buổi sáng sau cơn bão. Anh chợt nghe thoáng bối rối và tự hỏi không
biết Paul có hiểu biết được điều gì đã xảy ra vào cái đêm mưa gió ngày
đó không?

— Bài báo viết rằng toa sẽ ra Hà Nội nghiên cứu về lịch sử, nhưng

moa thì moa cho rằng toa chỉ bịa ra chuyện đó mà thôi.

Paul vẫn thì thầm với một giọng trào lộng, miệng vẫn tươi cười, tay

đặt tờ báo xuống bàn.

— Làm sao mà toa dám tuyên bố với nhà báo là toa vượt Thái Bình

Dương chỉ để đi thăm cô Công Chúa Mọi của toa được, phải không?

Gương mặt sạm nắng và nét thanh tú tự nhiên của Paul vẫn giữ vẻ

tươi vui với nụ cười cởi mở mừng đón bạn, đã làm vơi đi sự ngại ngùng
của Joseph.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.