MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 15

Nói đến đây Paul ngừng tay rót rượu, đưa mắt lo ngại nhìn về phía

người bạn Hoa Kỳ.

— Moa xin lỗi. Chúng ta đã không gặp nhau kể từ ngày tại nạn thê

thảm đó xảy ra. Lúc đó toa đã rời đoàn săn trước khi chuyện xảy ra
phải không?

Joseph khẽ gật đầu đoạn làm một cử chỉ để bạn khỏi bận lòng.
— Không có chi đâu Paul.
Nói xong Joseph đưa tay cầm lấy ly rượu mới được châm thêm đưa

lên miệng.

— Có một điều tôi phải thú thật với anh là khi trở lại đây tôi càng

nghĩ nhiều tới anh tôi hơn bao giờ hết. Chắc anh cũng biết ít nhiều về
anh tôi trong suốt thời gian mà anh ấy cùng đi săn chung với anh phải
không?

Paul quay mặt nhìn dòng người ngược xuôi bên dưới đường phố.
— Vâng, moa biết. Anh Chuck của toa là một người trẻ tuổi hết sức

gan dạ, anh ấy rất thiện nghệ, cũng là một người hết sức dễ thương. Cái
chết của anh ấy khiến cho moa và cha moa hết sức bàng hoàng.

Một bầu không khí nặng nề trùm lên quanh hai người, và cả hai cùng

ngồi yên lặng uống rượu, không ai nói với nhau lời nào một lúc rất lâu,
sau cùng chính Paul lại lên tiếng trước.

— Hồi còn ở trại săn, moa và anh ấy chiều chiều thường trò chuyện

với nhau, có lần anh ấy nói với moa về chuyện gì đó, mà mãi sau này
chuyện đó cứ lảng vảng mãi trong đầu óc của moa.

— Chuyện gì vậy Paul?
— Anh ấy bảo rằng cha anh ấy rất muốn cho anh ấy trở thành một

chính trị gia và hy vọng sau này anh ấy sẽ trở thành một Tổng Thống
của Hoa Kỳ. Anh ấy vừa cười vừa nói cho moa biết là anh ấy không có
ý thích gì về chính trị hết. Đó là điều tại sao moa nhớ mãi cho tới bây
giờ. Moa nghĩ là lời nói đó xui xẻo quá, khiến cho chuyện đau thương
đó mới xảy ra cho anh ấy.

Paul ngập ngừng một thoáng rồi nhìn thẳng vào mặt Joseph.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.