MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 140

BA

N

gồi ở băng sau của chiếc xe nhà đưa hai vợ chồng Joseph ra ga xe

lửa Union, Joseph ngồi thu mình vào một góc xe, đưa mắt nhìn ra các
công thự đồ sộ chung quanh vùng Washington này. Từ khi rời khỏi viện
bảo tàng cho đến lúc lên xe lửa về lại Richmond, hai vợ chồng không ai
nói với nhau một lời nào. Tempe biết chồng không muốn bị quấy rầy,
nên nàng cũng không hỏi han điều gì, nàng lặng lẽ đem cuộn chỉ đen
đan dở ra tiếp tục công việc đan chiếc áo cho đứa con nhỏ, thỉnh
thoảng, qua khóe mắt nàng thấy chồng đưa mắt nhìn vào tay đan của
mình thẫn thờ, thoảng hoặc Tempe cũng thấy chồng đưa mắt nhìn
mình, những lần như vậy Tempe đều nhoẻn miệng cười với chồng,
nhưng mọi việc dường như đều không xoa dịu được thái độ của chồng
lúc bấy giờ, khi xe lửa băng mình vào địa phận Richmond thì bên ngoài
trời đã tối đen và lộng gió. Cuối cùng, Joseph cũng lên tiếng.

— Tempe, anh xin lỗi em.
Joseph vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay vợ, cử chỉ đầy vẻ hòa dịu,

anh nói tiếp:

— Anh thật sự không thể nán lại trong cái khu chưng bày đó một

chút nào nữa.

Tempe ngừng tay đan, mỉm miệng cười cởi mở:
— Em biết, em biết anh không bao giờ thích nơi đó hết cả phải

không? Nó làm anh nhớ tới nhiều kỷ niệm đau buồn lắm phải không?

Joseph nhìn vợ đầy ngạc nhiên trước những hiểu biết bằng trực giác

của đàn bà.

— Làm sao em biết được việc này? Chúng mình có bao giờ nói đến

vấn đề này đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.