MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 142

Tempe nhíu mày một chút đoạn cặm cụi tháo một mối chỉ đen rối

trong lúc đan dở.

— Chỉ có vấn đề như vậy mới khiến một người đàn ông có thái độ

như anh đã và đang có mà thôi. Từ xưa tới giờ em không bao giờ hỏi
anh, bởi vì em nghĩ rằng, những gì đã xảy ra trước khi chúng ta gặp
nhau thì không phải là chuyện của em, nhưng em lại nghĩ là lúc nào
đầu óc của anh cũng để mãi ở tận nơi nào đó không biết, như từ lúc
chúng ta rời khỏi viện bảo tàng chiều nay, trường hợp này lại xảy ra,
em tưởng như em mất anh rồi vậy.

Joseph nhìn vợ đầy bối rối, anh biết vợ đã biết rõ sự thật, một sự thật

mà trước đây chưa khi nào anh dám nhận, dù nhận cho chính mình.

— Anh có thể nói về người đàn bà đó cho em nghe không?
Joseph quay đầu nhìn ra cửa sổ xe lửa thật nhanh:
— Tất cả đều lâu lắm rồi.
— Người đàn bà đó là ai vậy?
— Một cô gái người Việt, con của một ông quan đại thần ở Sài Gòn.
— Cô ấy có yêu anh không?
Joseph lắc đầu vô định, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào khuôn mặt của

mình phản chiếu từ khung kính cửa sổ xe lửa trong đêm tối.

— Không, không, anh không tin là cô ta có yêu anh.
— Nhưng anh có yêu cô ấy không?
Joseph gật đầu, đoạn thở dài:
— Có lẽ anh có yêu cô ấy, nhưng anh không biết có hay không nữa.

Anh nghĩ là em đã nói đúng, vì quả thật anh có bị cô ấy dày vò một thời
gian.

Tempe đã gỡ được mối len rối trên tay đan. Joseph nhìn vợ tuần tự

đưa tay đan đều trở lại, trong lúc Tempe cất tiếng gần như thì thầm:

— Anh đã có ăn nằm với cô ấy lần nào chưa?
Joseph tiếp tục chăm chú nhìn vào các cử động nhịp nhàng trên tay

của vợ như bị thôi miên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.