MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 144

cho đến khi những người giúp việc dọn hết chén dĩa trên bàn ăn, Joseph
mới cất tiếng nói trống không.

— Chắc rồi anh cũng phải đi.
Từ bên kia, Tempe gật đầu không nhất định.
— Rồi anh tính sẽ làm gì?
— Anh nghĩ có lẽ anh sẽ vào không quân, nếu như người ta chịu

nhận anh.

Một lúc sau, trong lúc Joseph ngồi ở bàn làm việc để viết lá đơn xin

gia nhập không quân, thì Tempe đến bên chồng. Từ đàng sau lưng,
nàng đưa tay ôm lấy chồng.

— Mark nó bảo em, nó muốn cho anh cái này để dù bất cứ ở nơi nào

anh cũng sẽ được bình yên.

Tempe thì thầm đoạn nhét vào tay chồng một vật nhỏ mịn như tơ.

Joseph mỉm cười nhìn xuống cái chân thỏ phơi khô được gắn dính vào
một sợi dây chuyền vàng nhỏ mà cha của Tempe đã tặng cho hai vợ
chồng anh khi làm lễ rửa tội cho đứa con thứ hai. Từ đó chiếc bùa hộ
mạng này được treo trên đầu giường ngủ của Mark. Joseph cười hỏi:

— Chắc Mark nó có chịu cho anh không?
Tempe chớp đôi mắt ngấn lệ:
— Nó nài nỉ anh nhận đó. Nó bảo rằng nó đã quá hên khi có được

một người cha tuyệt vời rồi, và anh bây giờ lại cần cái này hơn bao giờ
hết.

Joseph đút chiếc chân thỏ vào túi áo:
— Thôi được, anh biết rõ là anh không nên cãi cọ với ông mãnh đó.

Dòng dõi Sherman dù mới có hai tháng, nhưng nó đã có thể khóc thét
lên đến sập nhà, nếu như anh mà làm nó đau.

Sau khi Tempe rời khỏi phòng làm việc, Joseph đến bên cạnh lò sưởi

đọc lại cái đơn vừa mới viết. Đọc xong, Joseph bỗng nghe lòng mình
bừng lên một ấm êm kỳ lạ với dòng lư tưởng chạy khắp châu thân. Dù
cho cuộc chiến này có diễn ra như thế nào đi nữa thì anh cũng có cái cớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.