MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 176

tôi có thể đánh bằng đặc công, phá hủy đường tiếp tế và kho tàng của
Nhật ngay tại vùng này.

Joseph siết chặt tay Hồ Chí Minh, hứa hẹn.
— Tôi sẽ nói lại với họ, chắc chắn họ sẽ mang ơn ông đã có lòng

giúp tôi

Hồ Chí Minh nở một nụ cười cởi mở.
— Các anh hãy tin vào chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ tất cả

các phi công Hoa Kỳ bị nạn tại các vùng rừng núi chung quanh đây.
Phần Đại úy thì Đại úy là người khách đầu tiên của chúng tôi, nên trong
lòng chúng tôi lúc nào cũng xem Đại úy là bạn thân. Nhớ đừng nghe lời
quân Pháp Tự Do và tướng Tưởng Giới Thạch khi về tới Côn Minh và
có nghe họ gán cho chúng tôi là Cộng sản, hãy nói cho họ biết Việt
Minh là một nhóm những người quốc gia yêu nước. Ngày nay Việt
Nam cũng như Hoa Kỳ hồi năm 1775 vậy, tất cả những ai có lòng quyết
chiến đấu cho sự Tự Do và Độc Lập đều có thể đứng về phe của chúng
tôi.

Joseph hỏi.
— Vậy chính ông, ông có phải là Cộng sản không?
Hồ Chí Minh tươi cười.
— Nếu như có ai hỏi về đường lối chính trị của tôi, xin Đại Úy hãy

nói với họ đơn giản như thế này. Đảng của tôi là quốc gia của tôi.
Chương trình của tôi là sự Độc Lập, chúng tôi sẽ tranh đấu cho bằng
được sự Độc Lập cho xứ sở của chúng tôi cho dù thế nào đi nữa, và con
cháu chúng tôi sẽ tiếp tục chiến đấu cho lý tưởng này nếu cần. Thôi, tôi
xin chúc Đại úy thượng lộ bình an.

Đoàn người khiêng cáng bắt đầu chuyển động. Joseph cắn răng chịu

đựng những đau đớn từ các vết thương trên người vì sự giao động của
chiếc cáng khi những người khiêng vội vã tải anh qua các ghềnh đá
nháp nhô để đi nhanh về phía bìa rừng dưới chân đèo, bên kia phần đất
thuộc Trung Hoa. Lúc đoàn người tải thương chạy khỏi khu vực đồng
trống phía sau lưng, Joseph quay đầu nhìn lại một lần nữa về phía biên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.