MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 174

đi kiểm soát lại xem người ta có chuẩn bị đủ lương thực cho Đại úy
dùng theo dọc đường hay không.

Viên thủ lãnh Việt Minh đi theo Joseph suốt đoạn đường từ căn cứ

địa của ông ta đến ngọn đồi sát biên giới Trung Hoa, trên tay ông có
xách theo một xách đựng thức ăn cho riêng mình. Thỉnh thoảng chính
ông ta tự tay giúp Đào Văn Lạt cũng như một vài người lính du kích
khác bị hụt chân ở các ghềnh đá cheo leo. Hầu hết suốt thời gian đi
đường, ông đều đi gần bên Joseph để trò chuyện, giúp anh quên đi các
cơn đau từ các vết thương vì sự giao động của cáng thương khi những
người khiêng bị vấp chân. Hồ Chí Minh nói cho Joseph nghe về những
kinh nghiệm của ông ta thời gian ở Mỹ, ông đề cập đến vấn đề lịch sử
của Việt Nam và Hoa kỳ. Ông hỏi thăm về gia đình của Joseph và chăm
chú lắng nghe Joseph cay đắng nói về sự nghiệp chính trị của cha mình,
anh cũng không quên kể cho ông nghe về việc nghiên cứu lịch sử Việt
Nam mà anh đã thực hiện ngày xưa.

Lúc lên đến đỉnh đèo, tất cả mọi người đều dừng chân nghỉ mệt một

lúc trước khi bước sang lãnh địa của Trung Hoa. Hồ Chí Minh cất
giọng đầy vẻ kính phục.

— Theo tôi nghĩ, có lẽ Đại úy biết rõ phần đất này của chúng tôi

nhiều hơn nhiều người trong chúng tôi lắm. Đại Úy đã thấy rõ nhiều
cảnh thăng trầm mà chúng tôi phải chịu đựng để đánh đổi lấy sự Tự Do
cho mình. Rất tiếc là Đại Úy không thể ở lại đây lâu được để chúng tôi
có thể nhờ Đại úy chỉ dạy cho các cán bộ của chúng tôi về lịch sử nước
nhà.

Thấy người ta bắt đầu chuyển giao cáng thương cho sáu người du

kích quân khác đã chờ đợi sẵn nơi này từ lúc nào để đưa Joseph vào nội
địa Trung Hoa. Joseph hối hả cất tiếng.

— Có lẽ khi nào bình yên, tôi sẽ trở lại.
Tiếp theo đó Đào Văn Lạt đến bắt tay từ giã người sĩ quan Hoa Kỳ,

Joseph nắm chặt tay Đào Văn Lạt, miệng rối rít cám ơn. Lạt chân thành
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.