MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 173

Hồ Chí Minh ngừng nói, đưa miệng hớp một ngụm nước dừa, không

buồn nhìn lên người đang nói chuyện với mình.

— Chúng tôi đang được các nhóm thổ dân ở chung quanh đây trợ

giúp. Người Nùng là những người chiến đấu rất gan dạ, Việt Minh
chúng tội hứa sẽ giao lại nền tự trị cho họ khi đất nước được Độc Lập,
và họ đã theo chính nghĩa của chúng tôi.

Bây giờ Hồ Chí Minh mới nhìn lên chỗ Joseph đang nằm.
— Đại úy thật vô cùng may mắn, vì chính họ đã cứu mạng của Đại

úy đó.

Joseph mỉm cười đáp lễ.
— Tôi thành thật cám ơn sự tận tình của ông, và hy vọng sẽ có một

ngày nào đó được đền đáp lại ơn nghĩa này.

Hồ Chí Minh chồm tới trước, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Joseph.
— Đại Úy không cần phải quan tâm đến việc phải trả ơn cho chúng

tôi. Được giúp đỡ một chiến sĩ quả cảm của Hoa Kỳ về lại đơn vị để
chống lại quân Nhật là một phần thưởng lớn cho chúng tôi rồi.

Hồ Chí Minh nhìn Joseph nói tiếp.
— Việc đưa Đại úy trở lại đơn vị là mối quan tâm hàng đầu của

chúng tôi. Đồng chí Lạt có cho tôi biết Đại úy là bạn cũ của đồng chí
ấy. Nghĩ rằng Đại úy đã phục hồi được sức khỏe và chúng tôi có thể
đưa Đại úy vượt biên giới để về lại bên Trung Hoa ngày hôm nay. Nếu
như không có gì trở ngại tôi xin được tiễn Đại úy tới biên giới Hoa Việt
để chúc Đại Úy thượng lộ bình an.

Joseph mím chắt môi đáp.
— Không không có gì đâu, có điều là tôi tiếc mình phải lên đường

quá sớm. Tôi đã bắt đầu mến cái không khí yên tĩnh ở vùng núi non
này của quý vị rồi.

Hồ Chí Minh chắc lưỡi, đứng lên.
— Thì mai mốt đây, nếu có dịp Đại úy ghé lại thăm chúng tôi, nhưng

nhớ đừng đến thăm chúng tôi như trường hợp này đó nghe. Thôi, để tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.