MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 172

— Chúng ta phải hành động quyết liệt và phải hành động nhanh ngay

từ lúc bắt đầu này.

Hồ Chí Minh đưa mắt nhìn thẳng vào từng người lính.
— Chúng ta phải kêu gọi hết mọi tầng lớp dân chúng trong nước

cùng đứng lên về với chúng ta, bởi thế cho nên mối quan tâm quan
trọng nhất của chúng ta trước tiên phải nhắm vào các hoạt động chính
trị và tuyên truyền thay vì nhằm vào các hoạt động quân sự. Nếu như
chúng ta phải chiến đấu với kẻ thù, thì chúng ta phải làm thế nào để
dành cho kỳ được phần thắng ngay trong trận đầu. Đánh thật mạnh và
rút thật nhanh, đừng để lại một dấu vết nào hết cá.

Hồ Chí Minh ngừng nói, điểm một nụ cười trên khuôn mặt chắc

chiu.

— Tất cả các đồng chí trong đơn vị này đều là các cán bộ tiên tiến

của một tập thể càng ngày càng lớn mạnh. Một ngày gần đây, địa bàn
hoạt động hàng ngày của các đồng chí sẽ là tấm gương cho mọi người
sau này.

Sau phần diễn văn, Võ Nguyên Giáp cùng đám binh sĩ du kích tản

mát vào rừng rậm. Hồ Chí Minh đứng đó quan sát, cho đến khi mọi
người đều mất hút vào rừng núi trùng điệp chung quanh đây, mới thong
thả bước về phía căn chòi của Joseph, ngồi xuống một bục gỗ ngay cửa
ra vào cùng uống nước dừa với Joseph và Đào Văn Lạt. Hồ Chí Minh
nở nụ cười bất hủ, nói với Joseph.

— Đại Úy có biết không? Đại úy hân hạnh lắm mới được chứng kiến

sự khai sinh của một đơn vị vũ trang tuyên truyền giải phóng quốc gia
Việt Nam đó. Có thể nói là danh lớn hơn thực, nhưng tôi thật sự đặt hết
kỳ vọng vào đơn vị này sau khi khánh thành sẽ càng ngày càng bành
trướng rộng lớn và nhanh chóng hơn. Sách lược của chúng tôi bây giờ
là nhằm vào việc tuyên truyền khắp mọi nơi, đồng thời cố cướp đoạt
các vũ khí tối tân của Pháp và Nhật và tự trang bị cho chính mình. Như
Đại úy vừa thấy đó, chúng tôi rất cần được trang bị vũ khí hiện đại ghê
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.