MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 207

đội nón lá, vai vác cày, vác cuốc trên đường về nhà. Hồ Chí Minh mỉm
cười với Joseph rồi cất tiếng:

— Đời thật kỳ lạ, phải không Đại úy Sherman? Tám tháng trước đây,

tôi có cơ hội cứu Đại úy khỏi tay quân Nhật. Bây giờ, tám tháng sau,
Đại úy tới đây kéo tôi ra khỏi tay của tử thần.

Hồ Chí Minh cười cởi mở, trong khi Joseph làm một cử chỉ chống

chế.

— Đại Úy đừng quá khiêm tốn. Các đồng chí của tôi đã cho tôi biết

hết mọi việc. Ai cũng cho là tôi đã chết rồi, cho tới khi Đại úy chích
cho tôi mũi thuốc đầu tiên.

Joseph đáp:
— Sự phục hồi của ông thật không làm sao tưởng tượng được.

Đương nhiên là ông phải có một ý chí sắt đá lắm trước cái sứ mạng mà
ông tự đặt cho mình mới được như vậy.

Hồ Chí Minh cười:
— Đành là vậy, nhưng tôi biết là tôi mang ơn Đại úy và Hoa Kỳ một

món nợ rất lớn.

Joseph nhỏ nhẹ đáp:
— Một việc đẹp đẽ nhất mà một người có thể làm cho người khác là

giúp đỡ người khác với lòng vô vị kỷ. Tôi rất làm sung sướng được
giúp một người tài ba như ông. Tôi được biết ít nhiều về những điều mà
người Pháp đã làm cho đất nước của ông bị thiệt thòi và đau khổ. Tôi
thành thực khâm phục những điều mà ông đang làm.

Hồ Chí Minh đưa mắt nhìn xuống bên dưới thung lũng một lúc lâu

rồi mới lên tiếng.

— Đại úy có gia đình rồi chớ?
— Tôi đã có hai đứa con trai.
— Vậy Đại Úy có ước ao gì cho các đứa con của Đại Úy khi cuộc

chiến tranh này chấm dứt không?

Joseph vụt chau mày, một thoáng đau đớn bùng lên. Đã từ lâu, anh

không còn nghĩ tới gia đình và tương lai gì cho các con của mình hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.