MỘT CHỐN ĐỂ THƯƠNG - Trang 209

Hồ Chí Minh điểm một nụ cười đầy bí hiểm, ông nhét tờ giấy vào túi

áo.

— Tôi hy vọng sẽ không bao lâu nữa Đại úy sẽ tìm ra câu trả lời này.
Mặt trời đã lặn hẳn xuống bên sau các rặng núi lớn, bóng đêm đã

nhạt nhòa. Hai người cùng im lặng đưa mắt nhìn vào màn đêm đang
xuống dần. Hồ Chí Minh bỗng nhiên cất tiếng thở dài.

— Mỗi lần tôi nghĩ tới điều này, Đại úy biết không? Tôi thấy Đại úy

có nhiều cơ hội để thấy điều mơ ước của mình trở thành sự thật hơn
điều tôi ước mơ nhiều lắm.

— Tại sao ông lại nói vậy?
— Bởi vì tôi biết chắc nước Pháp sẽ trở lại cầm quyền trên nước tôi.

Tôi biết người Pháp sẽ làm gì. Họ là những người tự cao, tự đại, nhưng
họ không đảm bảo được điều gì. Việc họ tôn trọng quyền lợi của chúng
tôi và an bài cho chúng tôi được êm đẹp thật vô cùng mong manh. Nếu
như họ lại dùng bạo lực để ép chúng tôi thì rồi đây sẽ có một cuộc tắm
máu.

Hồ Chí Minh gật đầu chỉ về hướng bên dưới thung lũng nói tiếp.
— Những người dân dưới kia cũng giống như các đứa con của Đại

úy, họ không muốn cách mạng, cho nên tại sao tôi phải dùng hết quyền
hạn của mình để nói chuyện ôn hòa với người Pháp, nhưng nếu như
không có kết quả thì dân chúng sẽ nổi lên đấu tranh. Nếu cần mười năm
hay hai mươi năm nữa, để giành Tự Do cho họ và Tự Do cho thế hệ sau
này nữa.

— Nhưng tại sao ông lại lo vấn đề đó vào lúc này?
— Bởi vì chúng tôi cần sự giúp đỡ tinh thần của những người Hoa

Kỳ yêu chuộng Tự Do. Chúng tôi biết nhân dân được tự do để chọn lựa
thể chế chính quyền cho chính quốc gia của họ. Họ cần được biết đến
cái thực chất của chế độ thuộc địa của Pháp ở đây. Nếu như nhân dân
Hoa Kỳ biết được điều này thì tôi chắc chắn, chúng tôi sẽ được Hoa Kỳ
ủng hộ. Đại úy có vui lòng giúp tôi không?

Joseph nhún vai từ tốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.